Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 557: HUNG HĂNG ĐÁNH CHO TA!


Dịch giả: Luna Wong


Nhị Hắc và Đại Ngưu bị kéo vào trong viện tử, trên người chúng nó mang theo vết thương, thân hình có vẻ rất mềm mại, vừa nhìn chính là bị dùng thuốc.


Hứa Vân Noãn nhìn vết máu của chúng nó bị kéo lưu lại trên mặt đất, lửa giận và hận ý trong ánh mắt to lớn bay lên!


Nàng đã đáp ứng ba vị gia gia, không thể để cho hận ý khống chế suy nghĩ của mình, càng không thể bởi vì những phân hận ý này hủy toàn bộ sinh hoạt. Cho nên mấy năm nay, nàng một lần một lần báo với bản thân, phải nhớ kỹ chuyện đã từng nói, phải càng quan tâm cuộc sống tương lai nhiều hơn.


Nhưng không nghĩ tới,… những ác quỷ kia lại chưa từng buông tha nàng!


Thấy được Hứa Vân Noãn, trong đôi mắt hung ác của Nhị Hắc sinh ra ỷ lại, quay phương hướng của nàng nhẹ nhàng ô yết một tiếng: “Ô ô…”


Đại Ngưu muốn đứng lên, nhưng tứ chi căn bản không có khí lực, vừa giùng giằng khúc khởi móng trước, đã bị hạ nhân coi chừng một bên một gậy đánh vào trên đùi, nhất thời nặng nề rơi trên mặt đất!


Thấy một màn như vậy, Hứa Vân Noãn như là bị người đâm một đao ở ngực, đau nhức tận xương.


Lão phu nhân cười lạnh nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Ngươi không phải nói bảo ta không nên hối hận sao? Hôm nay thì sao? Tại sao không nói chuyện?”


Thẩm Vân Sơ ở bên cạnh cười đến đắc ý, nàng đỡ lão phu nhân, đầy mặt khiêu khích nhìn Hứa Vân Noãn.



“Tổ mẫu, người là không biết, vị muội muội này của ta thương yêu hai con súc sinh này nhất, hôm nay nhìn thấy nó bọn họ chịu dằn vặt, lúc này không biết đau lòng thành dạng gì nữa, nhìn thử xem sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi trắng rồi!”


“Quả thật là nha đầu xuất thân hương dã, từ đầu tới cuối không lên được mặt bàn, thân là tiểu thư của Thẩm gia, dĩ nhiên phá lệ coi trọng hai con súc sinh, lại có thái độ với cha, đích mẫu cùng với tỷ tỷ của mình cực kém, lan truyền ra ngoài, chẳng phải là người người cũng sẽ chê cười Thẩm gia ta sao?”


“Tổ mẫu nói rất đúng, vừa lúc hôm nay đánh chết hai con súc sinh này, cũng tiết kiệm sau này muội muội ra ngoài mất mặt xấu hổ.” Trong lòng Thẩm Vân Sơ tràn đầy ác ý, nàng chính là muốn để Hứa Vân Noãn thống khổ.


Đáy mắt của lão phu nhân tràn đầy lạnh lùng: “Người đến, ngay tại chỗ đánh chết hai con súc sinh này!”


Hứa Vân Noãn nâng mắt, trong hai tròng mắt trầm tĩnh nổi lên cuồng phong mưa rào: “Là các ngươi ép ta làm như vậy…”


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn từ bên hông cởi trường tiên xuống, sau đó xuất ra một bình sứ, từ trong bình đổ độc dược lên roi.


Trong ánh mắt của lão phu nhân hiện lên một tia kiêng kỵ: “Hứa Vân Noãn, ngươi muốn làm cái gì?”


“A, ” Hứa Vân Noãn cười lạnh một tiếng, cánh tay khẽ nâng, trường tiên chậm rãi xoè ra, sau khi rót độc dược, cả cây roi đều biến thành ám tử sắc, nhìn dị thường quỷ dị, “Độc dược phong hầu thấy máu như vậy, trong tay ta cũng không nhiều, bất quá dùng ở trên người các ngươi, coi như là đáng giá!”


Trong mắt lão phu nhân lóe lên một tia kinh hãi: “Hứa Vân Noãn, ngươi dám!”


“Đại Ngưu và Nhị Hắc đích thật là súc sinh, nhưng trong lòng ta, bọn họ chính là thân nhân ta. Mà các ngươi, đều là thân nhân huyết mạch tương liên với ta, nhưng ở trong mắt của ta, nhưng ngay cả súc sinh cũng không bằng!”


Trong lòng Hứa Vân Noãn hận ý bốc lên: Ba vị gia gia xin lỗi, cũng không phải ta muốn trực tiếp sát sinh, mà là có một số người, không giết không đủ để bình hận ý!



Hứa Vân Noãn huy vũ khởi trường tiên trong tay, quay phương hướng lão phu nhân và Thẩm Vân Sơ liền quất tới.


Bọn hạ nhân liền vội vàng tiến lên bảo hộ, bị trường tiên quất trên mặt một cái, sau một khắc hai mắt của hạ nhân kia trợn lên ngã trên mặt đất, đã không có tiếng động.


Lão phu nhân và Thẩm Vân Sơ kinh hãi mở to hai mắt nhìn, người khác thấy được một màn này càng không dám tiến lên.


Phong hầu thấy máu!


Trên roi thật là độc dược phong hầu thấy máu!


Lão phu nhân chật vật tránh né, thất kinh hô: “Bắt Hứa Vân Noãn, mau bắt nàng lại cho ta!”


Trường tiên thối độc gào thét rung động, căn bản không ai dám gần thân Hứa Vân Noãn, bị roi kia chạm một chút đã có thể mất mạng, ai không tiếc mạng chứ?


Lòng của Hứa Vân Noãn tràn đầy sát ý, thật cao huy roi lên, thẳng tắp hướng về phía lão phu nhân và Thẩm Vân Sơ!


Lão phu nhân trực tiếp lôi Thẩm Vân Sơ đến trước người, để cho nàng hỗ trợ ngăn trở trường tiên kéo tới!


“Vân Noãn!” Một tiếng nói tràn đầy lo lắng vang lên, Hứa Vân Noãn sửng sốt, lực đạo trong tay không có chưởng khống tốt, trường tiên rơi vào bên cạnh Thẩm Vân Sơ.



Thẩm Vân Sơ kinh hô một tiếng, một tay đẩy lão phu nhân sang một bên, sau đó trốn vào trong góc tường.


Bookwaves.com.vn

Lão phu nhân không có phòng bị, trực tiếp đụng ngã cái ghế, sau đó nặng nề té xuống đất, nhất thời bưng cánh tay kêu rên lên tiếng.


Hứa Vân Noãn quay đầu đi, khi thấy Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu vội vội vàng vàng chạy tới!


Hai mắt của Mục Trần Tiêu ửng đỏ, hai tay chuyển động xe lăn lộ gân xanh, hắn muốn nhanh một chút đi tới bên cạnh Hứa Vân Noãn, lại bị bậc thang chặn lối đi, chỉ có thể dùng ánh mắt đau lòng chuyên chú nhìn nàng: “Vân Noãn…”


Nhãn thần cuả Hứa Vân Noãn run lên, mãn nhãn sát ý và ngoan lệ chậm rãi tiêu tán: “Trần Tiêu…”


Mục Thiên Trù và Úc Khoảnh chạy tới, vội vã giúp đỡ Mục Trần Tiêu lên bậc thang đi vào trong phòng.


Mục Trần Tiêu nắm thật chặt tay của Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn, không sao.”


Hứa Vân Noãn theo bản năng tránh một cái, lại bị Mục Trần Tiêu càng thêm dùng sức cầm.


“Ta vừa cầm độc dược, trên tay có thể không sạch sẽ.”


Hứa Vân Noãn nói chuyện cứng ngắt, mới vừa rồi nàng chỉ một lòng muốn giết lão phu nhân và Thẩm Vân Sơ, lúc này gặp được Mục Trần Tiêu, ủy khuất ngưng tụ và đè nén trong lòng liền dâng lên trong lòng, để ánh mắt của nàng trực tiếp hồng thấu.


Mục Trần Tiêu không có buông ra, ngược lại lấy tay cầm roi trong tay của Hứa Vân Noãn đi: “Tay nàng nộn, cầm roi lâu sẽ mài đỏ, nên chuyện như vậy, để cho ta tới!”


Trái tim của Mục Trần Tiêu nhanh chóng nhúc nhích, lòng đều là nghĩ mà sợ.


Mới vừa rồi hắn ở xa xa, thấy Hứa Vân Noãn cô linh linh đứng ở trong vòng vây của mọi người, nhìn nàng mặt không thay đổi vung roi trong tay, hắn chỉ cảm thấy đau lòng như muốn nổ tung.



Người hắn đặt ở trên đầu quả tim khổ tâm a hộ, hôm nay lại bị dồn đến tuyệt lộ, chỉ có thể lấy phương thức đả thương địch thủ một nghìn tự tổn hại tám trăm như vậy một mình chiến đấu!


Nghĩ tới đây, tay cyả Mục Trần Tiêu không chậm trễ, roi trong tay mang theo tiếng xé gió vang dội, trực tiếp đánh vào trên người của những hạ nhân gần nhất.


Lực đạo của Mục Trần Tiêu càng mạnh hơn Hứa Vân Noãn, phàm là bị rơi quất trúng, nhất định sẽ lưu lại một vết máu, sau một khắc những hạ nhân kia liền trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.


Trong lúc nhất thời toàn bộ Thụy Tường uyển gào khóc thảm thiết một mảnh!


Rất nhiều người nhìn Mục Trần Tiêu, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi khắc chế không nổi.


Có vài người thậm chí trực tiếp bị dọa đến tè ra quần.


Thẩm Vân Sơ trốn ở trong góc tường, khớp hàm không ngừng được run lập cập, rất sợ Mục Trần Tiêu sẽ thấy bản thân.


Mục Trần Tiêu không phải đã biến thành một người tàn phế sao? Vì sao khí thế quanh người hắn vẫn áp bách nhân tâm như vậy!


Bọn hạ nhân ngã xuống một mảnh, có vài người trực tiếp chạy ra ngoài, sau một lát lại bị Úc Khoảnh mang người đuổi trở về.


Mục Thiên Trù hiếm thấy không có ngăn cản, thần sắc lãnh túc đứng ở một bên: Nếu như hôm nay bọn họ không có nghe được tin tức lập tức gấp trở về thì sao? Như vậy Vân Noãn sẽ kinh lịch cái gì?


Nghĩ đến đây, lòng của Mục Thiên Trù tràn đầy lệ khí: “Đánh! hung hăng đánh cho ta!”


Dù cho hôm nay xé rách mặt, cũng không thể để bất luận kẻ nào khi dễ cô nãi nãi của Mục gia!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận