CHƯƠNG 558: ĐÂY MỚI GỌI LÀ VU HÃM!
Dịch giả: Luna Wong
Lão phu nhân cũng nhìn thấy Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu, đáy mắt hiện lên một tia kiêng kỵ nồng nặc: “Vệ quốc công, dù là thân phận ngươi cao, cũng không cần mang người đến Thẩm gia ta dương oai!”
Nghe được thanh âm của lão phu nhân, hận ý trong lòng Hứa Vân Noãn lần thứ hai dâng lên.
Mục Trần Tiêu lập tức đã nhận ra tình tự của Hứa Vân Noãn, sát ý lóe lên trong mắt, sau đó trường tiên trong tay phịch một tiếng quất vào trên cái băng bên cạnh lão phu nhân.
Trường tiên gào thét, mang theo thế như chẻ tre, trực tiếp bổ ghế ra làm hai!
Vụn gỗ vẫy ra đâm vào gò má của lão phu nhân, nhất thời ở trên mặt được bảo dưỡng của nàng để lại một chút vết máu!
“A!” Lão phu nhân bụm mặt kinh hô một tiếng, thấy trên tay nhiễm vết máu, càng hận không thể ngất đi tại chỗ, “Ngươi… Các ngươi làm sao dám?”
Hứa Vân Noãn làm việc mặc kệ hậu quả cũng thôi, Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu cũng điên rồi sao?
Thấy một màn như vậy, Hứa Vân Noãn sửng sốt, lập tức trong lòng dâng lên trận trận dòng nước ấm.
Nàng đi tới cầm tay của Mục Trần Tiêu, chỉ cảm thấy ngón tay của Mục Trần Tiêu không ngừng run, lòng bàn tay càng một mảnh lạnh lẽo.
“Trần Tiêu…”
Mục Trần Tiêu hơi ngước đầu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Vân Noãn, đáy mắt như cũ lưu lại sợ hãi chưa tiêu tán: “Vân Noãn, không sao rồi.”
Nước mắt của Hứa Vân Noãn rơi xuống, khóe môi lại là giương lên một nụ cười sáng lạn: “Có ngươi ở đây, ta đương nhiên không sao.”
Nguyên lai trên đời này còn có người sẽ bởi vì an nguy của nàng, mà lo lắng đến trình độ như thế.
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng cười cười, cầm tay của Hứa Vân Noãn thật chặt: Hắn không muốn buông tay nữa, không muốn lại để cho một mình nàng cô đơn nữa, hắn muốn cùng với nàng!
Trong phòng hạ nhân đều đã ngã trên mặt đất, sống hay chết bất minh.
Mục Thiên Trù nhìn về phía lão phu nhân Vi thị, thần sắc đáy mắt lạnh lùng: “Lão phu nhân có phải nên giải thích xem, vì sao hạ nhân ngươi mang về, lại không quan tâm muốn ám sát huyện chủ hay không?”
Bookwaves.com.vn
“Lời này của ngươi ý gì?” Lão phu nhân giận không kềm được, không để ý tới cánh tay đau đớn, giùng giằng đứng lên, tận lực không để cho mình chật vật, “Vệ quốc công, ngươi đây là muốn đổi trắng thay đen?”
“Những thứ hạ nhân này tổng cộng có bốn năm mươi người đi, nhiều người như vậy vây ở trong viện tử, đối phó một mình huyện chủ, không phải ám sát là cái gì?”
“Ta muốn dạy tôn nữ của mình quy củ, chẳng lẽ không được sao?”
“Dạy quy củ, phải dùng tới bốn năm mươi người cùng dạy? Dạy quy củ, phải dùng tới cho hạ dược hai sủng vật của huyện chủ? Hơn nữa trên người Đại Ngưu và Nhị Hắc đều mang thương, lão phu nhân cũng muốn dạy hai chúng nó quy củ sao?” Mục Thiên Trù đầy mặt châm chọc.
“Thẩm gia ta muốn dạy tôn nữ như thế nào, cũng không nhọc đến Vệ quốc công quan tâm đi?”
Hứa Vân Noãn rất sợ Mục Thiên Trù có hại, há mồm muốn nói, lại bị Mục Trần Tiêu cản lại.
“Trần Tiêu?”
“Giao cho gia gia là được rồi.”
Hứa Vân Noãn gật đầu, cầm thật chặt tay của Mục Trần Tiêu.
Mục Thiên Trù xuy cười một tiếng: “Hứa Vân Noãn không chỉ là tôn nữ của Thẩm gia, càng là cô nãi nãi của Mục gia ta! Là muội muội của Mục Thiên Trù ta! Ngươi muốn dạy nàng quy củ, ta đây cũng muốn nghe thử, ngươi dạy như thế nào!”
“Vệ quốc công, Hứa Vân Noãn cùng Mục gia các ngươi không có một tia một hào liên quan, ngươi bớt ở chỗ này xen vào việc của người khác!”
“Ngươi một ngụm một kêu Hứa Vân Noãn, họ nàng Hứa, còn chưa có vào gia phả của các ngươi Thẩm gia, còn chưa sửa lại họ, vậy nàng cùng các ngươi Thẩm gia lại có quan hệ gì?”
“Là hoàng thượng chính mồm chuẩn nàng quay về Thẩm gia, ngươi dám cãi mệnh lệnh của hoàng thượng sao?”
“Hoàng thượng cũng chính mồm nói qua, không cho nàng cắt đứt liên quan với Mục gia, rốt cuộc là ai không để mệnh lệnh của hoàng thượng ở trong mắt?”
Lão phu nhân bị khí thế của Mục Thiên Trù áp bách, sắc mặt mơ hồ phát xanh, tâm tư của nàng vừa chuyển, che ngực đỡ bàn: “Xem ra ta đây làm tổ mẫu không nên trở về, không nên động tâm tư giáo dục tôn nữ cho có tu dưỡng, hôm nay chẳng qua là nói hai câu nói, đã bị tôn nữ của mình đuổi theo hô đánh hô giết… Thử hỏi thế gian này sao có thể có chuyện lạ như vậy? Nếu nói đến hoàng thượng, vậy chúng ta đi trước mặt hoàng thượng, làm cho rõ đạo lý này!”
Cậy già lên mặt!
Mắt của Mục Thiên Trù chợt híp một cái: “Tốt, lão phu nhân muốn đến trước mặt hoàng thượng, vậy chúng ta đi ra trước mặt hoàng thượng xử lý!”
Trong lòng lão phu nhân căng thẳng: “Vệ quốc công, ngươi sẽ không sợ bởi vậy hủy danh tiếng của Hứa Vân Noãn?”
“Ngươi làm tổ mẫu gây khó dễ tôn nữ mình còn không sợ, Vân Noãn có gì phải sợ?”
Đúng lúc này, Lưu Lan mang theo đám người Nguyệt Thụ và Tần Oanh Tư chạy tới: “Tiểu thư…”
Hứa Vân Noãn vội vã nhìn sang, sắc mặt mấy người đều hết sức tái nhợt, đi chân không vững.
“Các ngươi bị hạ dược?”
Bookwaves.com.vn
“Phải, chúng ta vốn có ở trong viện tử an tâm chờ tiểu thư trở về, nhưng không nghĩ tới đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, sau đó liền bị ngất xỉu, lần thứ hai tỉnh lại, đã bị người của lão phu nhân trông giữ, dùng hết khí lực mới trốn thoát được, may là tiểu thư không có việc gì, nếu không chúng nô tỳ muôn lần chết khó từ…”
Mục Thiên Trù nghe lời này, cười lạnh nhìn về phía lão phu nhân: “Lão phu nhân, là ai hạ độc người bên cạnh Vân Noãn?”
“Ta không rõ ràng lắm.”
“Lão phu nhân không rõ ràng lắm, vậy xem ra là người phía dưới tự ý gây nên, như vậy thì chứng minh lời trước đó ta nói, thuộc hạ hạ nhân của lão phu nhân đích thật là muốn ám sát huyện chủ!”
Ám sát?
Thần sắc của Nguyệt Thụ mạnh khẽ động, lập tức nhìn về phía Lưu Lan: “Lưu Lan cô nương, trong tay ngươi có phải có một cây chủy thủ hay không?”
Lưu Lan biết Nguyệt Thụ có chủ ý, liền vội vàng đem chủy thủ ra.
Nguyệt Thụ vươn cánh tay của mình ra: “Đâm một đao?”
Lưu Lan sửng sốt: “Đây…”
Nguyệt Thụ trực tiếp cầm tay của Lưu Lan, quay cánh tay của mình liền đâm xuống.
Lưu Lan vội vã hơi cố sức cải biến lực đạo, tránh được huyết mạch trên cánh tay Nguyệt Thụ.
Nguyệt Thụ nói chuyện với Lưu Lan thanh âm rất nhẹ, Hứa Vân Noãn chú ý tới, trên cánh tay Nguyệt Thụ máu đã chảy xuống.
“Nguyệt Thụ tỷ tỷ!” Hứa Vân Noãn lo lắng kêu một tiếng.
Nguyệt Thụ đau sắc mặt trắng bệch, nàng trực tiếp đi tới bên người Hứa Vân Noãn, cọ vết máu trên người trên y phục Hứa Vân Noãn một chút: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ coi như là cược mạng, cũng nhất định sẽ bảo hộ tiểu thư không bị ám sát!”
Một câu nói này nói năng có khí phách, đập lòng Hứa Vân Noãn tê dại.
Ánh mắt của Lưu Lan động một cái, cầm dao nhỏ không chút do dự nhói đâm ở bả vai của mình một cái, sau đó liền dùng cây chủy thủ kia đâm mấy đao ở trên thân của hạ nhân ngã xuống đất của Thẩm gia.
Nhất thời huyết tinh khí tràn ngập ra trong phòng.
Lão phu nhân trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này, chỉ cảm thấy cái này thế đạo hoàn toàn điên rồi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Đây là vu hãm! Hoàn toàn vu hãm!
Mộ Vũ và Hàn Yên cũng xông vào, hung hăng cắn răng, kéo loạn quần áo của mình, sau đó quay cây cột một bên đụng đầu vào.
Nếu đều muốn vu hãm, vậy vu hãm cho ngoan!
Trên trán Hàn Yên mang theo vết máu, đầy mắt đỏ ngầu trừng lão phu nhân: “Lão phu nhân, ngươi cũng là một nữ tử, làm sao có thể bởi vì muốn làm nhục huyện chủ của chúng ta, tâm tư ác độc phái người hủy thuần khiết của thị nữ bên người nàng chứ?”