Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 560: ÁC CÓ ÁC BÁO


Dịch giả: Luna Wong


Thẩm Vân Sơ nghe xong lời Trần di nương nói, nội tâm một mảnh thiên nhân giao chiến.


Nàng biết Trần di nương không có khả năng tốt bụng cứu nàng, nhưng lúc này không nghe của nàng, thì thực sự xong!


Nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?


Trần di nương nhìn ra Thẩm Vân Sơ dao động, thanh âm trở nên hòa hoãn rất nhiều: “Đại tiểu thư, người cũng nhìn thấy, lão phu nhân lần này là thực sự làm rất tuyệt, chọc nhị tiểu thư thoát ly phẫn nộ, nếu như không tìm ra một thuyết pháp thỏa đáng, sợ rằng Thẩm gia thực sự sẽ bị đạp xuống dưới đất, cái khác đều dễ nói, bản thân đại tiểu thư thì sao? Bởi vì chuyện trong cung, hoàng thượng không hài lòng, hiền phi nương nương không vui, tam hoàng tử bên kia mắt thấy cũng không đáng tin cậy, đại tiểu thư cũng phải suy nghĩ cho tương lai của mình một chút.”


Nhãn thần của Thẩm Vân Sơ càng lóe ra, lão phu nhân hung tợn một mắt trừng qua: “Ngươi miên man suy nghĩ chút gì? Ta là tổ mẫu của ngươi!”


Trần di nương xuy cười một tiếng: “Lão phu nhân, ngươi cũng liền chỉ là một tổ mẫu mà thôi. Không từ mà biệt, nếu thật là Thẩm gia muốn lợi dụng đại tiểu thư, người sẽ có chút đau lòng sao?”


“Nàng là tôn nữ của ta, ta tự nhiên đau lòng.” Lão phu nhân nói chắc chắc, nàng không thể để cho Thẩm Vân Sơ bị đầu độc.


“Lão phu nhân đối với nữ nhi ruột thịt của mình, có chút đau lòng nào sao? Theo ta được biết, mười sáu năm trước, Đông Mông quốc đến đây cầu thân, dưới gối hoàng thượng không có công chúa hợp tuổi, liền buông lời, muốn ở trong phủ quan viên chọn một nữ tử đi hòa thân, người bên ngoài đều tránh né bất điệt, lão phu nhân lại tự mình đẩy nữ nhi ruột thịt của mình đi đi? Đối với nữ nhi của mình đều còn lòng dạ ác độc như vậy, ngươi còn có thể thương tôn nữ?”


Thẩm Vân Sơ nâng đôi mắt lên, việc này nàng căn bản không rõ ràng, chỉ là sau khi nghe xong cảm thấy đáy lòng trận trận lạnh cả người.



“Ngươi câm miệng!” Lão phu nhân nộ cấp.


Trần di nương lần thứ hai giục: “Đại tiểu thư, ngươi nghĩ xong chưa? Trì hoãn tiếp nữa, sự tình có thể sẽ không còn kịp nữa.”


Bookwaves.com.vn

“Ta… Ta đáp ứng ngươi!”


Lão phu nhân lửa giận công tâm, thiếu chút nữa một chút ngã xuống đất ngất đi: “Thẩm Vân Sơ, ngươi nghiệp chướng này, ngươi đối xử với tổ mẫu mình như thế?”


“Tổ mẫu, ta cũng không có cách nào, ta cũng vì Thẩm gia.” Nói ra lời này, trong lòng Thẩm Vân Sơ quả thực dễ chịu rất nhiều.


Trần di nương ở một bên liên thanh an ủi: “Đại tiểu thư nói rất đúng, chúng ta cũng là vì suy nghĩ cho Thẩm gia. Nhìn lão phu nhân vừa té xuống đất, cánh tay đều té bị thương rồi đi? Lớn tuổi rồi, hơi có chút đập đầu va chạm có vẻ càng nghiêm trọng.”


Trong lòng lão phu nhân dâng lên một cổ dự cảm không tốt, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Trần di nương, đáy mắt tràn đầy thống hận và chán ghét: “Ngươi muốn làm cái gì?”


Trần di nương lấy cái chân ghế bị đánh gãy ở hai bên qua, sau đó phanh một cái đánh vào cánh tay của lão phu nhân.


“A!” Lão phu nhân bị đánh ngã xuống đất, “Tay của ta… Tay của ta gãy rồi…”


Trần di nương đưa chân ghế trong tay cho Thẩm Vân Sơ một bên: “Đại tiểu thư, nếu hai chúng ta muốn hợp tác với nhau, như vậy thì nên biểu hiện một chút thành ý, thành ý của ta đã biểu lộ, hiện tại giờ đến phiên đại tiểu thư.”



“Trần di nương, lời này của ngươi ý gì?”


“Lão phu nhân lớn tuổi rồi, đầu óc hồ đồ xác thực để kẻ khác đồng tình, nhưng không đến mức hoàn toàn miễn tội của nàng, chỉ có thương của lão phu nhân nghiêm trọng, hoàng thượng mới không có ý lệnh trách phạt lần nữa, dù sao nếu trách phạt nữa, mạng cũng sẽ mất. Hoàng thượng vẫn tự xưng là một minh quân, hắn cũng sẽ không hạ thủ với một lão nhân bị thương thật nặng, chúng ta làm như vậy cũng là đang cứu lão phu nhân.”


Thẩm Vân Sơ cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không thích hợp, nhưng chống lại ánh mắt của Trần di nương lạnh lùng, trong lòng lần thứ hai dâng lên trận trận sợ hãi, nàng từ từ nhận lấy chân ghế: “Ta đây, ta đây phải làm gì?”


“Lão phu nhân đầu óc hồ đồ, khó tránh khỏi sẽ làm ra một ít chuyện tự mình hại mình, ngươi đập vào trên trán, chú ý chút lực đạo, chớ đánh chết người thật.”


Con mắt của lão phu nhân trừng muốn nứt ra, không để ý tới cánh tay đau đớn, hung tợn trừng Thẩm Vân Sơ: “Ngươi nghiệp chướng này, ngươi dám đả thương ta!”


Thẩm Vân Sơ gắt gao cắn răng, chậm chạp không hạ thủ.


Thần sắc của Trần di nương hoàn toàn lạnh xuống: “Đại tiểu thư, ngươi đã nghĩ xong chưa, ngươi còn không động thủ nữa thì có thể không còn kịp đâu.”


“Thẩm Vân Sơ, ngươi dám!”


“Đại tiểu thư, chuyện nơi đây ngươi biết ta biết, tự ta cũng động thủ rồi, tự nhiên sẽ không bán đứng ngươi, mà lão phu nhân, nàng đã hồ đồ, hại một tôn nữ, lại muốn hại thêm một, nói ra cũng không ai tin! Ngươi còn có cái gì để chần chờ? Đại tiểu thư đứng ở bên ta, ta tự nhiên sẽ giúp đỡ ngươi, thậm chí còn sẽ giúp đỡ ngươi đối kháng Hứa Vân Noãn, dù sao trong tay ngươi nắm nhược điểm của ta, ta còn lo lắng ngươi không quan tâm nói ra nữa đó!”



Nghe đến nơi này, Thẩm Vân Sơ gắt gao cắn răng, sau đó một gậy đánh vào trên trán của lão phu nhân.


Bookwaves.com.vn

Hai mắt của lão phu nhân vừa lộn, trực tiếp hôn mê.


Trong mắt Trần di nương lóe lên một đạo tinh quang: “Đại tiểu thư làm không tệ! Hôm nay, chỉ cần lan truyền tin tức ra ngoài là được rồi. Đại tiểu thư có hiếu tâm, ở chỗ này chiếu cố lão phu nhân thật tốt, ta lập tức ra ngoài bố trí!”


Thẩm Vân Sơ phanh một cái ném đi chân ghế trong ta, cả người không ngừng run, nghe được Trần di nương nói vội vã gật đầu, không dám nói ra chút từ phản bác nào.


Trần di nương bước nhanh đi ra Thụy Tường uyển, một mắt liền thấy được Tinh Phong chờ ở cửa viện lạc: “Làm phiền ngươi nói với huyện chủ, chuyện bên này của ta đã xong xuôi.”


Tinh Phong vội vàng gật đầu, thi lễ với Trần di nương một cái, sau đó liền nhanh chóng chạy ra phía ngoài.


Một bên kia, sau khi Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu mang theo Hứa Vân Noãn ra Thẩm gia, lại cũng không có thẳng đến hoàng cung, chỉ là một đường thanh thế thật lớn quay trở về Mục gia.


Hứa Vân Noãn bị đưa lên xe ngựa, bách tính phía ngoài nhìn không thấy, nhưng bọn hắn lại thấy được thị nữ bên người Hứa Vân Noãn đầy người đái máu bộ dáng chật vật.


“Đây là thế nào?”


“Đây đều thấy máu rồi, tại sao không đi quan phủ báo quan nha?”


“Đó là xe ngựa của Mục gia, ngươi không nhìn thấy sao? Hơn nữa nhìn bộ dáng là từ Thẩm gia đi ra ngoài.”


Bản thân chính là quan, báo cái gì mà báo?



“Nghe nói Thẩm gia vẫn bất mãn với Hứa cô nương, còn kém chút nháo ra nhân mạng nữa, đoạn thời gian trước không phải yên tĩnh sao? Thế nào hiện tại lại bắt đầu rồi?”

“Lão phu nhân của Thẩm gia đã trở về.”


“Tê, cái này khó trách.”


Dọc theo đường đi, Mộ Vũ và Hàn Yên khóc cực kỳ bi thống, để người nhìn đều cảm thấy lòng chua xót không gì sánh được.


Có người không ngừng được ở bên hỏi: “Các ngươi đây là thế nào? Thương trên trán là để người đánh?” Xem ra cũng không giống a.


Mộ Vũ và Hàn Yên tự hồ bị kinh hách, hơi lắc đầu, sau đó một câu nói cũng không muốn nhiều lời.


Lần này, dân chúng càng suy đoán.


“Vậy cũng như là tự đụng.”


“Tự đụng, vậy đau biết bao a?”


“Bị ép đi.”


“Vậy đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mới có thể ép người thành như vậy?”


Mọi người ở đây lòng hiếu kỳ tăng lên tới cực điểm, tin tức của Thẩm gia lan truyền ra, lập tức để bách tính kinh thành một mảnh ồ lên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận