Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 562: CÁI NÀY ĐÁNG ĐỂ NGHIÊN CỨU


Dịch giả: Luna Wong


“Phụ thân, ” Trong mắt Thẩm Vân Sơ rưng rưng, sắc mặt khó coi, dáng dấp bị lão phu nhân thương tổn lại không dám nhận, “Y phục trên người nữ nhi ướt, đi xuống thay một thân sạch sẽ trước, rồi trở lại hầu hạ trước mặt tổ mẫu.”


“Được.”


“Không thể để cho nàng đi! Thẩm Thanh, nữ nhi này của ngươi chính là một bạch nhãn lang, thương trên đầu ta…”


Thẩm Thanh cảm thấy bất khả tư nghị: “Mẫu thân, Vân Sơ không phải tính tình như thế, có phải có cái gì hiểu lầm hay không?”


Đây nếu là Hứa Vân Noãn thì còn có thể, Vân Sơ? Làm sao sẽ thế chứ?


Trần di nương ở một bên khuyên: “Lão gia, lão phu nhân vừa trở về, bị ủy khuất lớn như vậy, trong lòng nhất định tức giận, tiện thiếp ở chỗ này hầu hạ, lão gia xem tình huống của nhị tiểu thư bên kia trước. Nhị tiểu thư tựa hồ muốn ồn ào đi hoàng cung tìm thuyết pháp đó?”


“Ân.”


Lão phu nhân thấy Thẩm Thanh muốn đi, lập tức huyên càng hung: “Thẩm Thanh, ngươi không tin lời của ta? Ta là mẫu thân của ngươi!”


Trần di nương liền vội vàng tiến lên đè lão phu nhân lại, nhãn thần lạnh lùng nhìn sang: “Lão phu nhân, người xem bệnh trước, không nên làm khó lão gia, lão gia đã rất mệt mỏi, còn phải giúp đỡ lão phu nhân thu thập tàn cục nữa.”



“Ngươi…” Lão phu nhân vừa muốn nói gì, Trần di nương trực tiếp lấy tay khăn bụm miệng nàng lại.


“Nghỉ ngơi cho tốt.”


Một bên kia, đoàn người Hứa Vân Noãn cũng không có đi hoàng cung, mà là về tới Mục gia, vừa về tới Ngưng Thu viện của mình, nàng liền cà một chút mở mắt, tiếu ý dịu dàng nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Vẫn là cảm thấy về nhà thoải mái.”


Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu lo lắng trong lòng: “Vân Noãn, thực sự không đi hoàng cung sao?”


“Lúc này lúc này, hoàng thượng đang cảm thấy nháo tâm đó, lấy việc nhà của Thẩm gia đi phiền hắn, đơn giản chính là đả thương địch thủ một nghìn tự tổn hại tám trắm, cuộc mua bán này không có lời! Ban đầu ở trước mặt lão phu nhân nói như vậy, đơn giản chính là vì hù dọa nàng, để cho nàng mất đi đúng mực mà thôi.”


Mục Trần Tiêu lắc đầu, trong ánh mắt mang theo nghiêm túc ý: “Sao ta cảm thấy, lúc đó ngươi không giống như là đang nói đùa thế?”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng phồng gương mặt, trong ánh mắt mang theo chột dạ nhàn nhạt: “Thật là đang nói đùa.”


“Nếu như hôm nay, ta và gia gia không có chạy tới, ngươi muốn làm gì?”


“Ta cũng không có ý định làm cái gì…”


“Vân Noãn!” Trong thanh âm của Mục Trần Tiêu mang theo nghiêm túc ý, lần đầu tiên dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với Hứa Vân Noãn.



Hứa Vân Noãn đi từ từ đến bên người Mục Trần Tiêu, có chút chột dạ nói rằng: “Ta… Ta cũng không thể trơ mắt nhìn Nhị Hắc và Đại Ngưu bị người đánh chết, lúc đó Mộ Vũ và Hàn Yên các nàng đều bị khống chế, đám người Đinh Sơn và Hàm Chương cũng bởi vì phải vội vàng thu hoạch vụ thu, không có lưu ở trong phủ. Ta chỉ có thể dựa vào bản thân, lúc đó ta nghĩ, sẽ toàn bộ đánh chết những hạ nhân kia, sẽ dùng thế lực bắt ép lão phu nhân, giải quyết khốn cảnh lúc này trước, sau đó lại nghĩ biện pháp bù lại…”


“Ta đưa bọn người Đinh Sơn và Hàm Chương đến Thẩm gia, chính là vì để cho bọn họ bảo vệ ngươi, vì sao ngươi sai phái hết tất cả bọn họ ra ngoài?”


“Ta cũng không nghĩ tới lão phu nhân trở về nhanh như vậy.” Đích thật là nàng sơ ý khinh thường.


“Địch nhân sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp tìm được lỗ thủng của ngươi, chỉ cần có thể thương tổn được ngươi, bọn họ mới không quan tâm có làm việc theo lẽ thường hay không.”


Hứa Vân Noãn vội vã gật đầu, nhãn thần nhìn phía Mục Trần Tiêu mang theo chút thận trọng lấy lòng: “Lần này là ta sơ sót, sau này tuyệt không như vậy nữa.”


Trong lòng Mục Trần Tiêu đau xót, vội vã cầm tay của Hứa Vân Noãn: “Xin lỗi, vừa rồi không nên ta nghiêm túc nói chuyện với ngươi như vậy.”


Nhìn thấy thái độ của Mục Trần Tiêu hòa hoãn, Hứa Vân Noãn vội vã thuận cột bò lên: “Lời mới vừa nói của ngươi nghiêm túc, ta đều sắp bị hù chết, không tin ngươi nghe một thử, trái tim đến bây giờ còn nhảy thình thịch đây nè.”


Trong lòng của Mục Trần Tiêu càng hổ thẹn: “Ta… Ta chỉ là có chút quá lo lắng… Vân Noãn không nên tức giận.”


“Vậy ngươi phải nghĩ biện pháp bồi thường cho ta.”


“Được, ngươi nghĩ muốn cái gì, ta đều cho ngươi.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi sáng lên, đường nhìn chăm chú vào bên môi của Mục Trần Tiêu: “Ngươi hôn ta một cái.”



Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng, để cả người hắn sững sờ ở tại chỗ.


Hứa Vân Noãn chờ giây lát, thấy hắn bất động đạn, vì vậy liền trực tiếp cúi người tiến lên, hôn một cái ở bên môi Mục Trần Tiêu, sau đó nàng vươn đầu lưỡi lai liếm liếm cánh môi, cũng không cảm thấy có bao nhiêu ngọt nha: “Trong thoại bản đều nói, hôn một cái đều cảm thấy là thơm tho ngọt ngào mà ta?”


Bookwaves.com.vn

Xem ra mất thứ viết trong thoại bản cũng không nhất định đúng.


Mục Trần Tiêu từ từ nuốt hớp nước bọt, hầu kết trượt trên dưới chỉ chốc lát, trái tim thình thịch nhảy loạn: “Vân Noãn… Ngươi vừa như vậy là không đúng…”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi sáng lên: “Ta đã nói rồi, sao không cảm thấy thơm thơ ngọt ngào gì cả, nguyên lai là phương thức hôn không đúng, vậy ngươi mà nói thử xem nên thế nào mới đúng?”


Chống lại đường nhìn trong suốt của Hứa Vân Noãn, đầu óc của Mục Trần Tiêu càng phát hồ đồ, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng kéo, Hứa Vân Noãn liền ngồi ở trong ngực của hắn, hắn từ từ cúi người, cả trái tim đều co lại.


Đây là người hắn thời thời khắc khắc đều nhớ, là người hắn muốn đặt ở trên trái tim thương yêu, cưng chìu của, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, nguyên lai mình cũng có cơ hội ôm nàng vào lòng!


Mục Trần Tiêu cảm thấy mình thập phần ti tiện, hôm nay hắn đã trở thành một người tàn phế, thực sự muốn cứng rắn kéo Hứa Vân Noãn đến bầu trời không ánh sáng cùng hắn sao?


Nhưng ở một khắc môi đụng chạm vào nhau kia, tạp niệm trong lòng hắn trong một sát na biến mất sạch sẽ, trong lòng chỉ có Hứa Vân Noãn, mới có thể làm cho hắn khắc sâu cảm nhận được sự còn sống.


Một lát sau khi, Hứa Vân Noãn mơ mơ màng màng phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi tê dại, đầu như là uống rượu vậy say huân huân, gương mặt càng nóng lợi hại: “Nguyên… Nguyên lai là như vậy, ta trở về nghiên cứu…”


Hứa Vân Noãn nói xong cũng muốn ra phía ngoài, Mục Trần Tiêu chợt hoàn hồn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng: “Nơi này là Ngưng Thu viện, nàng muốn đi đâu?”


Gương mặt của Hứa Vân Noãn đỏ hơn: “Đúng rồi, vậy tự ta lưu lại nghiên cứu, ngươi đi trước đi.”



Nàng cảm thấy Mục Trần Tiêu lưu lại nữa, nàng sẽ chín.


“Vân Noãn, ta…”


Mục Trần Tiêu còn chưa nói xong, Hứa Vân Noãn đã đẩy xe lăn của hắn, một đường đưa người ra cửa viện lạc, sau đó phịch một tiếng đóng viện môn lại.


Mục Trần Tiêu bị nhốt ở bên ngoài, trong ánh mắt chậm rãi mọc lên một tầng tiếu ý, hắn hơi có chút chần chờ giơ tay lên lai, nhẹ nhàng đụng môi của mình…


“Làm gì thế?” Ôn Như Xuân đeo dược tương đã đi tới, thấy dáng dấp của Mục Trần Tiêu, trong một sát na mắt trừng như chuông đồng.


Mục Trần Tiêu vội vã nghiêm sắc: “Ôn đại phu.”


Ôn Như Xuân cẩn thận thẩm thị Mục Trần Tiêu: “Vân Noãn đâu?”


“Ở trong viện tử.”


“Ta vừa rồi bất quá chỉ là giúp Mộ Vũ, Hàn Yên bọn họ xử lý một chút thương thế, sao ngươi đã bị đuổi ra ngoài rồi? Có phải làm cái chuyện gì không tốt hay không?”


Bên tai Mục Trần Tiêu hồng thấu, trong ánh mắt cũng mang theo một tia quẫn bách: “Ta…”


“Được rồi, ngươi không cần nói, ngày hôm nay từ Mục gia các ngươi ly khai, quay đầu lại ta sẽ nghiên cứu một chút thạch tín!”


Một chén thuốc đổ xuống, trực tiếp đổ cho chết!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận