CHƯƠNG 566: THƯỢNG NHÃN DƯỢC
Dịch giả: Luna Wong
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Thanh vừa cần chú ý thân thể của lão phu nhân, vừa phải chú ý trong triều tam hoàng tử tranh đoạt binh quyền, còn phải ứng phó Ngụy Liêm truy tra chuyện ám sát Hứa Vân Noãn, bởi vậy có thể nói là bận rộn chân không chạm đất, đối với tin tức phía ngoài tự nhiên cũng không có quá nhiều lưu ý.
Lúc này nghe được Trần di nương nói như vậy, dự cảm trong lòng càng ngày càng không ổn.
“Làm sao có thể lan truyền nhanh như vậy?”
“Vừa mới bắt đầu thiếp thân cũng cảm thấy bất khả tư nghị, còn chuyên môn phái hạ nhân đi nghe ngóng, không nghĩ tới tin tức này thật là càng truyền càng rộng, hình như trong một đêm tất cả mọi người đã biết chuyện nhị tiểu thư mệnh cách bất hảo, khắc toàn bộ Thẩm gia, hơn nữa…”
Trần di nương nói muốn nói lại thôi.
“Còn có cái gì, nói ra luôn.”
“Hơn nữa bên ngoài nghị luận ngoại trừ nhị tiểu thư mệnh cách không tốt ra, còn nói khí thế Thẩm gia chúng ta suy yếu, nếu không, mệnh của nhị tiểu thư cứng rắn, còn có thể lấy sức một mình khắc toàn bộ Thẩm gia sao? Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Thẩm gia thật là ra nhiều chuyện như vậy, rất nhiều người đều nói đây là chúng ta Thẩm gia tự làm tự chịu.”
“Làm càn! Đơn giản là nhất phái hồ ngôn.” Sắc mặt của Thẩm Thanh rất xấu xí, trong ánh mắt lửa giận dâng lên.
“Lão gia, lão phu nhân vừa hồi phủ chợt bị thương thân thể, trong lòng nhất định là có lửa giận, ta và Vân Sơ không bảo vệ tốt cho nàng, lão phu nhân trách cứ cũng là chuyện đương nhiên, thiếp thân nguyện ý chịu. Nhưng lúc này còn là cả Thẩm gia trọng yếu hơn một ít, cũng thỉnh lão phu nhân tạm thời buông thành kiến với ta và Cân Sơ xuống, chúng ta cùng nhau vì gia tộc nỗ lực mới phải.”
Lão phu nhân tức giận đến há mồm thở dốc: Trần di nương tiện nhân này, lời hữu ích cũng để cho nàng nói hết, nếu mình lại tiếp tục truy trách, chẳng phải là nói nàng không nghĩ cho gia tộc, không có khí độ của lão phu nhân sao?
“Tốt, lời nói này của Trần di nương có lý, coi như là trước đây ta hồ đồ, còn không có nhìn lâu dài như hai tiểu bối các ngươi. Lúc này ta không truy cứu các ngươi, các ngươi suy nghĩ thật kỹ làm sao vượt qua nguy cơ lần này.”
Trần di nương thở dài: “Tiện thiếp không có kiến thức gì, thực sự không biết nên nói kiến nghị gì, nếu phu nhân còn thật tốt là được.”
Bookwaves.com.vn
Nhắc tới Vu thị, trong mắt Thẩm Thanh lóe lên một tia lo lắng nồng đậm, hắn chợt nhớ tới trước đây nhận Hứa Vân Noãn trở về, chính là kiến nghị Vu thị nói lên, lúc đó thiết tưởng cực kỳ mỹ hảo, nhưng bây giờ bởi vì Hứa Vân Noãn trở về, đã từng bước ép Thẩm gia hướng về phía vực sâu!
Trần di nương thấy được sắc mặt của Thẩm Thanh, không có tiếp tục lên nhãn dược nữa, miễn cho vết tích quá mức rõ ràng: “Lão gia, tam hoàng tử bên kia có đối sách gì không? Hôm nay Mục gia đã nhúng tay, chúng ta bên này cũng phải mượn hơi hai người mới được.”
“Tam hoàng tử hôm nay có thành kiến với Thẩm gia khá, chỉ sợ sẽ không nhúng tay.”
“Ai, cũng không biết vị Ngụy đại nhân kia làm sao điều tra, nghe nói tính tình hắn ngay thẳng, từ trước không hãi sợ quyền thế, hắn đưa án tử đến trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ hỏi tới… Cũng không biết hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào.”
Đúng lúc này, hạ nhân vội vội vàng vàng đi vào cửa bẩm báo.
“Lão gia, người trong cung đến, nói hoàng thượng tuyên người tức khắc vào cung.”
Trần di nương biến sắc: “Lão gia, chẳng lẽ hoàng thượng muốn hỏi đến vụ án này sao?”
“Ta vào cung, ngươi và Vân Sơ chiếu cố tốt cho lão phu nhân.”
Lão phu nhân chợt mở miệng: “Không cần, để hai người bọn họ trở về là được rồi, Thẩm Thanh, ta có câu muốn nói với ngươi.”
Trần di nương và Thẩm Vân Sơ lui xuống, lão phu nhân nhìn Thẩm Thanh, chậm rãi mở miệng nói rằng: “Thẩm Thanh, là lúc nên để muội muội ngươi trở về.”
“Mẫu thân!” Thần sắc của Thẩm Thanh ngưng trọng.
“Muội muội ngươi trở về, Thẩm gia chúng ta còn có một chỗ dựa vào, nếu là ngươi muội muội không trở lại, Thẩm gia sợ rằng bay, bay liền tản.”
“Mà lúc trước khi muội muội xuất giá… Huyên quá mức không thoải mái, mặc dù nàng trở về, cũng sẽ không giúp đỡ chúng ta.”
“Ta là sinh mẫu của nàng, có ta ở đây, dù là nàng mọi cách không tình nguyện đi nữa, cũng không có khả năng làm ra sự tình hủy Thẩm gia. Lúc này, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn, suyễn qua khẩu khí này, có thể đưa nàng trở về. Thẩm gia chúng ta cần, là thân phận hòa thân của muội muội ngươi, cùng với địa vị lúc này. Chỉ cần nàng trở về, hoàng thượng cũng sẽ xem xét điểm này, từ đó sẽ thủ hạ lưu tình với Thẩm gia.”
Thẩm Thanh gật đầu: “Ta hiểu rồi, sẽ cho người lập tức truyền tin cho muội muội.”
“Ân.”
Lúc này trong hoàng cung, hoàng đế nhìn tờ giấy trong tay, thật lâu không nói tiếng nào.
Nội thị tổng quản Lý Lâm có chút lo lắng: “Hoàng thượng, người uống một ngụm trà đứng lên đi lại đi, thái y nói nên hoạt động một chút, có lợi với thân thể của hoàng thượng, người đều ngồi hơn nửa ngày rồi.”
Bookwaves.com.vn
“Lý Lâm, ngươi tin tưởng chuyện mệnh cách không?”
“Nô tài tự nhiên là tin, nô tài vừa sinh ra đã bị người tính rồi, lúc mới bắt đầu, cũng không hiểu sinh ở tiểu sơn thôn khốn cùng có mệnh gì có tốt hay không, sau này theo chạy nạn lại bị bán đến kinh thành, càng cảm thấy cuộc đời này vô vọng, nhưng sau này vào cung trở thành nội thị, có thể hầu hạ ở bên người vị chân long thiên tử này như hoàng thượng, mới chợt hiểu ra, đó không phải là tốt số sao?”
Hoàng đế nhẹ nhàng cười cười: “Tổn thương thân thể, có thể hầu hạ trẫm, chính là tốt số?”
“Hoàng thượng là chân long thiên tử, có thể cống hiến cho hoàng thượng, dĩ nhiên chính là cực tốt. Hoàng thượng thử nhìn toàn bộ Đại An triều, có ai không muốn vi hoàng thượng hiệu lực chứ? Thậm chí là các học sinh này, mười năm hàn song khổ độc, vì một ngày vào triều làm quan, có thể có được hoàng thượng giáo dục, vi hoàng thượng tận tâm tận lực thống trị cả một triều đình.”
“Cống hiến cho trẫm?”
“Đó là tự nhiên, toàn bộ thiên hạ đều là của hoàng thượng, hoàng thượng là chân long thiên tử, được thượng thiên phù hộ, phàm là con dân của hoàng thượng, có ai không muốn dính phúc khí của hoàng thượng chứ?”
“Gần đây trong cung có đồn đãi nói mệnh của Hứa Vân Noãn đặc biệt cứng rắn, nên khắc toàn bộ Thẩm gia.”
“Nô tài cũng đã nghe nói qua.”
“Vậy nghĩ thế nào?” Hoàng đế vừa nhấc mâu, mâu quang có vẻ bí hiểm.
“Nô tài cũng không biết Thẩm gia là bộ dáng gì nữa, tự nhiên không ý tưởng gì, trong lòng nô tài suy nghĩ chỉ cần có lợi với hoàng thượng không phải tốt sao?”
“Có lợi với trẫm?”
“Đây… Nô tài cả gan, nếu hoàng thượng hỏi, nô tài sẽ nói một câu.”
“Nói.”
“Cái khác nô tài cũng không biết, bất quá vị Phúc Linh huyện chủ này, thật xứng với phong hào hoàng thượng ban. Đầu tiên là vi triều đình hiến tặng biện pháp trồng rau xanh vào đông, lại vì chuyện của mình liên lụy ra dư nghiệt tiền triều, ngoại trừ gian tế Chu gia ra, tiếp sau này lại là Kinh Châu thành bên kia, hơn nữa mùa thu hoạch lương loại… Chủ yếu nhất là, Phúc Linh huyện chủ chiếu cố thanh tùng cực kỳ dụng tâm, tâm tình và tinh thần của hoàng thượng cũng theo chuyển tốt, đây không phải là có lợi với hoàng thượng sao?”
“Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý.”
“Đa tạ ân không trách phạt của hoàng thượng.”
Ánh mắt của hoàng đế chớp động, vo tờ giấy thành một cục rồi ném đi: “Mang đi đốt đi.”
“Vâng.”
Lý Lâm cầm tờ giấy lui ra, đến chỗ không người, nhẹ nhàng mở ra một góc, lập tức tâm đầu nhảy một cái, liền vội vàng thiêu hủy tờ giấy.