CHƯƠNG 567: THOÁT LY THẨM GIA
Dịch giả: Luna Wong
Lúc này trong Hạo Nguyệt hiên, Yên Tiêu nhẹ giọng hồi bẩm với hiền phi: “Nương nương, đạo sĩ người để người an bài đều đã sắp xếp xong xuôi, cũng tiếp xúc qua với người của ám bộ của hoàng thượng, hôm nay đều đã bị âm thầm đưa đi, chuyện còn lại Vân gia sẽ an bài thỏa đáng.”
Hiền phi gật đầu, trong ánh mắt mang theo một tia chìm sắc: “Từ Vân Noãn về tới Thẩm gia, một lần một lần đối mặt với hãm hại, suýt nữa mất cả mạng, câu cửa miệng nói, chuyện bất quá tam, Thẩm gia một lần một lần làm như vậy, không phải cho là mình có thể không chút kiêng kỵ khi dễ Vân Noãn sao? Cho nên lúc này đây, ta muốn triệt để chặt đứt cái ý niệm này của bọn họ!”
“Nương nương, lão gia bên kia cũng truyền đến lời nhắn, căn dặn nương nương vạn sự cẩn thận, ”
Hiền phi gật đầu: “Ta biết, thời tiết lúc này, mọi cử động phải phá lệ chú ý, ta sẽ không hồi âm cho phụ thân, ngươi cũng để cho người truyền lời là được, cứ nói trong lòng ta hiểu rõ.”
“Vâng.”
“Hoàng thượng tuyên Thẩm Thanh vào cung sao?”
“Đã để nội thị đi tuyên, lại còn tuyên Vệ quốc công, Mục tướng quân và huyện chủ.”
“Ta đã biết.” Hiền phi đứng dậy, nhìn thanh tùng đặt trên bệ cửa sổ một cái, lấy một cây kéo ra, sau đó thận trọng đẩy đất ra, nhẹ nhàng cắt chút rễ.
Trong Dưỡng Di điện, Hứa Vân Noãn mới vừa vào đại điện, liền thấy Thẩm Thanh đang quỳ gối trong điện hành lễ, nhãn thần không khỏi hơi giật giật.
“Gặp qua hoàng thượng.”
Ánh mắt của hoàng đế rũ xuống, xem xét cẩn thận một chút, Hứa Vân Noãn mở miệng hỏi: “Nghe nói hai ngày trước ngươi lại xảy ra chuyện?”
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, lập tức lại vội vã cúi người: “Bởi vì một chút việc nhỏ của Vân Noãn, làm phiền hoàng thượng lo lắng, Vân Noãn tội đáng chết vạn lần.”
Mục Thiên Trù đứng ra mở miệng: “Hoàng thượng, hôm nay bên ngoài đồn đãi không ngừng, nói là Vân Noãn mệnh cứng rắn bất hòa với Thẩm gia, cho nên sau khi nàng về gia tộc, mới có thể gây ra nhiều nhiễu loạn này. Cựu thần tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, vẫn là muốn đón Vân Noãn về Mục gia.”
Bookwaves.com.vn
Thẩm Thanh quay đầu nhìn lại: “Vệ quốc công, Vân Noãn chính là nữ nhi của Thẩm gia ta, đến Mục gia khứ tính chuyện gì xảy ra?”
“Vân Noãn đích thật là nữ nhi của Thẩm gia, nhưng sau khi về tới Thẩm gia lại nhiều lần gặp nạn, vài lần suýt nữa mất mạng, lúc này đây nếu như không phải ta và Trần Tiêu chạy đến đúng lúc, nói không chính xác tính mệnh cùng thanh bạch đều mất hết. Ta thật sự không nghĩ ra, trước đây lúc nhận Vân Noãn trở về, ngươi một ngụm một muốn bồi thường cho nàng thật tốt, nhưng lúc này bồi thường không nhìn thấy, làm khó lại là rõ ràng ở trước mắt.”
“Việc nhà của Thẩm gia, Vệ quốc công không cần lo đi.”
“Vừa nhắc tới Vân Noãn, ngươi kéo việc nhà cái gì, ngươi lại nhiều lần kéo việc nhà đến trước mặt hoàng thượng, Thẩm đại nhân, ngươi cũng ở trong triều làm quan nhiều năm, nói như thế, không cảm thấy mình quá mức gượng ép sao?” Mục Thiên Trù khí thế lẫm lẫm.
“Vệ quốc công…”
Mi tâm của hoàng đế căng thẳng, mắt lạnh quét xuống phía dưới: “Đều câm miệng!”
“Thỉnh hoàng thượng bớt giận.”
“Trẫm thấy được Ngụy Liêm đưa hồ sơ vụ án lên, trên hồ sơ vụ án nói, Thẩm gia lúc này đây đã chết bốn mươi sáu hạ nhân. Thẩm Thanh, ngươi là hộ bộ thượng thư, là quan lớn của triều đình, ở trong phủ của ngươi đã chết nhiều người như vậy, dù cho đều là hạ nhân, cũng đủ để nghe rợn cả người!”
Thẩm Thanh vội vã thỉnh tội: “Là vi thần không có để ý quán tốt sự vụ trong phủ, thỉnh hoàng thượng trách phạt, bất quá hơn bốn mươi hạ nhân kia, đều là Mục tướng quân giết chết, còn xin Hoàng thượng minh xét.”
Mục Trần Tiêu mở miệng: “Hoàng thượng, những hạ nhân kia đích thật là bị ta gây thương tích.”
Ánh mắt của hoàng đế lạnh lùng nhìn sang: “Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, những hạ nhân kia đều là trúng độc mà chết, Mục Trần Tiêu, hôm nay hai chân của ngươi xảy ra biến cố, cải biến tính tình cương trực công chính trước đây, bắt đầu dùng những kỹ lưỡng quỷ vực này sao?”
Hứa Vân Noãn vội vã mở miệng: “Hoàng thượng, chuyện này trách Vân Noãn.”
“Nga? Vừa rồi Mục Trần Tiêu không phải đều chính mồm thừa nhận, những hạ nhân kia là hắn giết sao?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, Mục tướng quân nói là những hạ nhân kia là bị hắn gây thương tích, mà không phải bị hắn giết chết. Lúc đó, lão phu nhân hạ lệnh để người bắt toàn bộ thị nữ của ta, còn muốn gây bất lợi cho ta, nên ta liền lấy nhuyễn tiên quấn bên hông để phòng thân, nhuyễn tiên kia là Vệ quốc công đưa cho ta, ngoại trừ vào cung ra, hầu như cả ngày ta không rời thân, lúc đó chỉ vì dùng để phòng thân, nhưng không nghĩ tới sau khi roi đả thương người, những người đó liền trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi. Sau khi ta theo vệ quốc công và Mục tướng quân trở lại Mục gia, mới biết được những người đó đều đã chết.”
Bookwaves.com.vn
“Nói như vậy, các ngươi thừa nhận đả thương người, lại không thừa nhận giết người?”
“Vâng!” Thần sắc của Hứa Vân Noãn trấn định, lúc đầu người thấy qua nàng tự mình đổ độc dược lên trên roi, chỉ còn lại có lão phu nhân và Thẩm Vân Sơ còn sống, lại cứ hai người này nói không đủ để thủ chứng, nàng tự nhiên sẽ không thừa nhận chủ động giết người.
Thẩm Thanh lạnh giọng mở miệng: “Hứa Vân Noãn, là chính ngươi đổ độc dược lên roi, cho nên mới dẫn đến nhiều người chết như vậy.”
“Phụ thân lời này nói sai rồi, tuy rằng ta hiểu chút y thuật, thế nhưng đối với độc dược lại chưa bao giờ nghiên cứu, ta chỉ là lấy roi đánh người, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ quá trên roi lại bị người âm thầm thối độc. Phụ thân muốn đưa ta vào chỗ chết cứ việc nói thẳng, không nên vừa nói bồi thường, vừa âm thầm động thủ, thực tại đả thương lòng người.”
Hứa Vân Noãn rũ đôi mắt, tiệp vũ dài nhọn nhẹ nhàng rung động, toát ra một cổ thương tâm.
Thẩm Thanh giơ tay lên quay hoàng thượng hồi bẩm: “Hoàng thượng, trước đây ta đích xác là muốn bồi thường thật tốt cho Hứa Vân Noãn, nhưng không nghĩ tới sau khi trở lại trong phủ, mới biết được nữ tử này tính tình giả dối, tâm tư ác độc, hiện tại nàng vừa sử dụng độc dược, sát hại nhiều hạ nhân như vậy, thật sự là pháp lý khó dung, thỉnh hoàng thượng giáng tội.”
Mục Thiên Trù xuy cười một tiếng: “Hoàng thượng đều còn chưa nói gì, ngươi trái lại sốt ruột định tội cho Vân Noãn trước, ngươi có bằng chứng gì?”
“Nhiều cái nhân mạng như vậy trong mắt Vệ quốc công không đáng giá nhắc tới sao?”
“Nói lên nhiều cái nhân mạng như vậy, ta trái lại tò mò, lão phu nhân của Thẩm gia trở về, vì sao bên người mang theo nhiều nhân thủ như thế, nhưng lại tụ nhiều nhân thủ như vậy đến viện tử của mình? Vô duyên vô cố, Vân Noãn sẽ động thủ đả thương người?”
Bằng vào bản lĩnh của Ngụy Liêm, cái cọc án tử này căn bản là tra không rõ ràng lắm, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, lúc này thuyết pháp của người nào càng có thể để cho lòng hoàng thượng tán thành, người đó sẽ thắng.
“Hoàng thượng, sở dĩ mẫu thân ta dẫn theo nhiều hạ nhân như vậy, là bởi vì gần đây trong phủ ra rất nhiều biến cố, nhân thủ có chút không đủ dùng, lâm thời bồi dưỡng quá mức tiêu hao thời gian, liền từ Giang Nam bên kia mang đến một ít người quen dùng.”
Ánh mắt của hoàng đế nhìn về phía Hứa Vân Noãn, không để ý đến Mục Thiên Trù và Thẩm Thanh cãi cọ không nghỉ: “Hứa Vân Noãn, bên ngoài toàn bộ đồn đãi, nói mạng của ngươi cứng rắn khắc Thẩm gia, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, trong ánh mắt mang theo kiên định và quả quyết: “Hoàng thượng, sau khi Vân Noãn sinh ra không lâu cũng chưa có sinh mẫu, sau đó cũng không biết duyên cớ nào lạc đường, rất nhiều năm chưa từng thấy qua sinh phụ của mình, đến ba vị gia gia dưỡng dục ta cũng đều sớm mất… Vân Noãn nguyên bản không tin số mệnh, nhưng lúc này nhìn, cũng không khỏi không tin. Bởi vậy, Vân Noãn hướng hoàng thượng thỉnh cầu, cho phép ta thoát ly Thẩm gia!”