Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 569: SỬA LẠI, GỌI PHU QUÂN!


Dịch giả: Luna Wong


Rốt cuộc có được quyền lĩnh binh như nguyện, nhưng lòng của tam hoàng tử lại cực kỳ phức tạp, trong lúc nhất thời lại quên phải lập tức tạ ân.


Trong ánh mắt đế vương hiện lên một tia bất duyệt: “Thế nào? Ngươi không phải vẫn luôn muốn quyền lĩnh binh sao? Vì sao bây giờ cho ngươi, ngươi ngược lại mất hứng?”


Tam hoàng tử chợt hoàn hồn: “Nhi thần chỉ là muốn có cơ hội tinh trung báo quốc như đại ca, trong lòng quá mức vui sướng, thế cho nên quên mất tạ ân, thỉnh phụ hoàng trách phạt.”


“Trách phạt thì không cần, trở về chuẩn bị đi, mặc dù nói triều ta và Tây Khương bao năm qua ở biên cảnh đều có ma sát, nhưng lúc này đây Tây Khương thế tới rào rạt, đại quân của triều ta đã ăn hai lần bại nhỏ, ngươi thân là hoàng tử đến biên cảnh, một là phải đjnh quân tâm, hai là phải đẩy lui quân giặc, vạn lần không thể làm mất mặt mũi của hoàng gia.”


“Thỉnh phụ hoàng yên tâm, thần nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người.”


“Như vậy là tốt rồi.”


Ánh mắt của hoàng đế thâm trầm nhất nhất đảo qua trên người mọi người: “Gần đây trong triều trên dưới xảy ra rất nhiều chuyện, dẫn tới không ít bách tính nghị luận ầm ỉ, thế nhưng quốc sự gia sự nhất định phải phân rõ sở, không thể nhập làm một, nếu không, trẫm sẽ nặng nề trách phạt.”


Sắc mặt của Thẩm Thanh hơi có chút khó coi: Lời này của hoàng thượng rõ ràng là nói cho hắn nghe.


“Chúng thần ghi nhớ giáo huấn của hoàng thượng.”


Hoàng đế nhìn phía Hứa Vân Noãn: “Về phần chuyện của ngươi, lão phu nhân tuy rằng hồ đồ, nhưng tốt xấu là tổ mẫu của ngươi, ngươi thân là vãn bối, nên thông cảm cho nàng nhiều hơn.”



Hứa Vân Noãn vội vã cung kính hành lễ: “Hoàng thượng giáo dục phải, mặc kệ ở Thẩm gia xảy ra chuyện gì, Vân Noãn cũng không có nghĩ tới muốn tiếp tục truy trách.”


Nghĩ một lần Hứa Vân Noãn bị thua thiệt nhiều, lại cũng chỉ là quay trở về Mục gia, cũng không có cãi lộn, hoàng đế gật đầu: “Tâm tính của ngươi trẫm tự nhiên minh bạch, chuyện lúc này đây không trách ngươi, ngươi là Phúc Linh huyện chủ trẫm tự mình phong, hơn nữa mắt thấy sẽ cập kê thành niên, ngươi từ Thẩm gia độc lập đi ra, về phần những hạ nhân bị đánh chết, ám sát huyện chủ, chết không có gì đáng tiếc!”


“Đa tạ hoàng thượng.”


Có những lời này của hoàng thượng, Thẩm gia lần này không tiếp thu cũng phải thu.


Trong lòng Thẩm Thanh không cam, nhưng nhớ tới cái gõ lúc nãy của hoàng thượng, cũng không dám nói thêm cái gì.


Bookwaves.com.vn

Trong mắt đại hoàng tử lóe lên một tia sáng: Vân Noãn không còn là nữ nhi của Thẩm gia, như vậy sau này hắn cầu hôn, cũng sẽ không cần được Thẩm gia đồng ý, như vậy càng tốt hơn.


Mục Trần Tiêu nhận thấy được tâm tình của đại hoàng tử ba động, trong lòng chợt căng thẳng, theo bản năng liền mở miệng: “Hoàng thượng!”


“Ngươi còn có chuyện gì?”


“Hoàng thượng, ta muốn thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn cho ta và Phúc Linh huyện chủ!”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng choang, gương mặt dâng lên một tia đỏ ửng, trong lòng tràn đầy mừng rỡ.


Thần sắc của hoàng đế ngẩn ra: “Ngươi cầu thú Hứa Vân Noãn?”



Mục Trần Tiêu vừa nãy mở miệng có chút xung động, nhưng nói ra lại không có chút hối hận nào: “Hồi bẩm hoàng thượng, thần muốn cầu thú Phúc Linh huyện chủ.”


Mục Thiên Trù vội vã mở miệng giúp đỡ: “Hoàng thượng, hai chân của Trần Tiêu đã tàn tật, theo đạo lý mà nói không nên trì hoãn Phúc Linh huyện chủ, nhưng chuyện tình cảm, quý ở lưỡng tình tương duyệt, khẩn cầu hoàng thượng xem ở phân thượng trước đó Trần Tiêu có công với triều đình, đáp ứng thỉnh cầu này của hắn đi.”


Lấy công lao để thỉnh cầu đế vương, tất nhiên sẽ để trong lòng hoàng thượng không thích, nhưng lúc này không có gì quan trọng hơn quy túc sau cùng của Vân Noãn.


Giữa mi mục của hoàng đế hiện lên một tia chần chờ.


Đại hoàng tử và hiền phi đều ngây ngẩn cả người.


Đại hoàng tử trăm triệu lần không nghĩ tới, Mục Trần Tiêu dĩ nhiên cũng thích Hứa Vân Noãn, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng.


Mục Trần Tiêu tiếp tục mở miệng: “Hoàng thượng, vốn có thần muốn chờ sau khi Phúc Linh huyện chủ cập kê, đến Thẩm gia cầu hôn, nhưng hôm nay huyện chủ thoát khỏi Thẩm gia, chỉ có thể thỉnh cầu hoàng thượng làm chủ. Vi thần tự nhận không xứng với huyện chủ, thế nhưng se đem hết khả năng tốt với huyện chủ.”


Nghe Mục Trần Tiêu biểu lộ, trên gương mặt đỏ ửng của Hứa Vân Noãn càng phát rõ ràng.


Hiền phi thấy dáng dấp của Hứa Vân Noãn, lo lắng trong lòng nhìn đại hoàng tử Ninh Từ: Nguyệt Thụ trước đó còn qua đây truyền lời, nói Vân Noãn có thể thích đại hoàng tử, nhưng hôm nay nhìn, nàng rõ ràng là một lòng đều rơi vào trên người của Mục Trần Tiêu, mà hết lần này tới lần khác Mục Trần Tiêu và Ninh Từ lại là huynh đệ tốt nhất, đến cơ hội tranh đoạt cũng không có…


Đại hoàng tử rất nhanh phục hồi lại tinh thần, cúi đầu xuống, yên lặng không lên tiếng.


Hoàng đế tự định giá sau một lát, quay đầu nhìn về phía hiền phi: “Ái phi, không phải nàng cực kỳ thích Hứa Vân Noãn sao? Nàng đối với chuyện Mục Trần Tiêu cầu thấy thân thế nào?”


“Hoàng thượng, đều nói dễ cầu vô giá bảo, khó có được hữu tình lang, nếu như Mục tướng quân và Vân Noãn đều hai bên tình nguyện, thần thiếp tự nhiên cam tâm tình nguyện giúp người thành đạt.”



Hoàng đế gật đầu: Mục gia chỉ còn lại trống rỗng, sau khi Hứa Vân Noãn thoát khỏi Thẩm gia, cũng sẽ không lợi dụng địa vị của Thẩm gia, nếu hai người bọn họ thực sự hỗ hữu tình nghĩa, thành toàn ngược lại cũng không có gì.


Nghĩ như vậy, hoàng đế hỏi Hứa Vân Noãn: “Hứa Vân Noãn, ngươi cảm thấy thế nào?”


Hứa Vân Noãn nâng mắt nhìn về phía Mục Trần Tiêu, tiếu ý trong mắt cực kỳ tươi đẹp: “Vân Noãn cũng thích Mục tướng quân, cầu hoàng thượng thành toàn.”


“Được, vậy trẫm sẽ làm chủ tứ hôn cho các ngươi.”


Cả trái tim nâng lên của Mục Trần Tiêu đều thả xuống, lòng bàn tay sớm đã bị ướt đẫm mồ hôi: “Thần đa tạ hoàng thượng.”


Hứa Vân Noãn theo tạ ân.


Thần sắc của hoàng đế hơi có chút thư giãn: “Đều đứng lên đi, Hứa Vân Noãn ở lại trong cung thêm hai ngày, giúp đỡ hiền phi cùng nhau chiếu khán chậu thanh tùng.”


Bookwaves.com.vn

“Vâng.” Hứa Vân Noãn vội vã đáp ứng, “Chỉ cần hoàng thượng không ngại, Vân Noãn nhất định tận tâm tận lực.”


“Được, không có chuyện gì nữa tất cả lui ra đi.”


“Chúng thần xin cáo lui.”


Đi ra đại điện, Hứa Vân Noãn vừa nghĩ tới hôn sự của nàng và Mục Trần Tiêu đã định ra, khóe môi liền không ngừng cong lên, dư quang khóe mắt không ngừng liếc về phía của Mục Trần Tiêu, tương giao với đường nhìn của hắn, trong lòng liền không tự chủ được dâng lên một cổ ngọt ngào.


Hiền phi nắm tay của Hứa Vân Noãn: “Vệ quốc công, Mục tướng quân, trước hết Vân Noãn theo ta ở trong Hạo Nguyệt hiên , bổn cung sẽ chiếu cố nàng, hai người các ngươi không cần lo lắng, an tâm làm chuyện của mình là được.”


“Vâng, làm phiền hiền phi nương nương.”



Nhãn thần của Hiền phi nhìn về phía đại hoàng tử vẫn lặng im không nói, không khỏi có chút đau lòng: “Ninh Từ, ngươi giúp đỡ mang chậu thanh tùng về Hạo Nguyệt hiên đi, để hạ nhân cầm ta lo lắng.”


“Vâng, mẫu phi.”


Mục Trần Tiêu đưa đôi mắt nhìn Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn ở trong cung đợi, qua một thời gian ngắn ta liền tới đón nàng.”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nhấp môi, má lúm đồng tiền bên gương mặt như ẩn như hiện: “Sau khi ngươi. . .ngươi trở về, phải giúp ta chiếu cố tốt cho Đại Ngưu và Nhị Hắc, không được để cho bọn chúng chạy loạn khắp nơi, mặt khác cũng phải nhìn chằm chằm ca ca uống thuốc, sau khi vào thu, hắn luôn luôn ho khan, phải sớm điều dưỡng…”


Nhãn thần của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng khẽ động: “Vân Noãn còn chưa chuẩn bị đổi xưng hô sao?”


Hôm nay hắn và Vân Noãn định thân rồi, Vân Noãn cũng nên theo hắn cùng nhau gọi Mục Thiên Trù là gia gia, nói cách khác, bối phận này không sẽ loạn hơn sao?


Đổi xưng hô?


Trái tim của Hứa Vân Noãn bang bang nhảy loạn: “Hiện tại đổi xưng hô có phải hơi sớm hay không?”


“Hôn sự của chúng ta đều đã định ra rồi, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, không thể thay đổi, dĩ nhiên có thể đổi xưng hô.”


Mục Thiên Trù cũng ở một bên theo gật đầu: Là nên đổi xưng hô! Vân Noãn gọi mình một tiếng gia gia, vậy bối phận của mình cũng tương đương với tăng lên hai cấp! Quay đầu lại xuống đất, còn có thể tìm Hứa lão gia tử bọn họ huyền diệu… Hình như kêu lão gia tử nữa cũng không đúng, chẳng lẽ phải gọi huynh đệ?


Gương mặt đỏ của Hứa Vân Noãn càng lợi hại, trước đây không phát hiện Trần Tiêu lớn mật như thế nha, sao hôm nay lại tích cực như vậy?


“Vậy cũng không phải là không thể được… Phu… Phu quân!”


Ai nha, vừa định thân đã đổi gọi phu quân, thật sự xấu hổ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận