Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 571: NGUYỆN LÀM NGƯỜI HỘ HOA


Dịch giả: Luna Wong


Đại hoàng tử nhìn Hứa Vân Noãn, ép buộc bản thân đè tất cả tình tự cuộn trào mãnh liệt xuống: “Hứa cô nương, ngươi cũng biết, quan hệ của ta và Trần Tiêu rất tốt, nên có một số việc cũng muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi không nên chú ý.”


Hắn không muốn để cho Hứa Vân Noãn biết tâm tư của mình, chỉ có thể tìm câu chuyện từ trên người Mục Trần Tiêu.


Hứa Vân Noãn lập tức đoan chính thần sắc, trong lòng có chút khẩn trương: “Điện hạ, ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi đi, ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”


Đều nói huynh đệ như tay chân, quan hệ của đại hoàng tử và Trần Tiêu bỉ còn thân hơn cả tay chân, đây chính là trên chiến trường tích lũy được.


Đã như vậy, vậy mình nhất định phải bồi thường bằng cách đáp vấn đề của hắn, nếu không, đại hoàng tử chắc chắn sẽ không yên tâm, đến lúc đó, nếu nói mình nói bậy, để Trần Tiêu hiểu lầm làm sao bây giờ?


Tuy rằng theo nàng biết, đại hoàng tử sẽ không ở sau lưng nghị luận thị phi người bên ngoài, nhưng là phải phòng hoạn khi chưa xảy ra!


Đại hoàng tử nhẹ nhàng nhấp môi dưới, độ cong của khóe môi bằng một ít: “Hứa cô nương, vấn đề thứ nhất, ngươi mới vừa nói, thành thân với Trần Tiêu, có thể để người một nhà vĩnh viễn đều không xa rời nhau, vậy ngươi đến tột cùng là thích Trần Tiêu theo kiểu tình thân, hay là thích theo kiểu tình yêu?”


“Thân tình cũng có, tình yêu cũng có.” Hứa Vân Noãn trả lời rất kiên định, mấy ngày nay không có việc gì nàng đã nghĩ Trần Tiêu, đã suy nghĩ minh bạch, “Vừa mới bắt đầu quen biết Trần Tiêu, ta coi hắn là thân nhân, sau này hiểu càng ngày càng nhiều, ta kính úy phẩm tính của hắn, thích thái độ làm người của hắn, càng về sau, bất tri bất giác cùng nhau trải qua rất nhiều sự tình, hắn nói không nhiều lắm, nhưng mỗi một câu ta đều ghi tạc trong lòng, thích, sùng bái, đau lòng, kính nể, tựa hồ tất cả tâm tình của ta, cũng đều bị hắn lấp đầy.”



Hứa Vân Noãn tựa hồ nghĩ tới chuyện vui gì, quang mang trong ánh mắt càng ấm áp, thậm chí không tự chủ được cười khẽ một tiếng, chờ phục hồi lại tinh thần, vội vã tạ lỗi:

“Điện hạ, ngươi bây giờ chưa thích ai, chờ ngươi có, ngươi liền hiểu, nghĩ đến người mình thích, thực sự sẽ không tự chủ được cười ra tiếng, dù cho nhớ tới chỉ là một chút việc nhỏ bình thường.”


Đại hoàng tử nhẹ nhàng ngẩn người, khóe môi hơi hướng nâng lên: “Thì ra là thế.”


Kỳ thực, hắn hiểu…


“Ân.” Ánh mắt của Hứa Vân Noãn sáng quắc, “Tình cảm của ta và Trần Tiêu cũng không phải đơn thuần, nhưng bất kể là loại nào, cũng làm cho ta nghĩ phải quý trọng cả đời.”


“Vậy vấn đề thứ hai, ngươi cũng rõ ràng, hai chân của Trần Tiêu… Tuy rằng đã tìm rất nhiều đại phu, nhưng chưa từng có thể trị khỏi cho hắn, có lẽ… Ta nói là xấu nhất dự định, có lẽ đời này hắn đều trị không khỏi, ngươi sẽ không chú ý sao?”


“Sẽ không a, đây có cái gì để ngại chứ? Ta thích là con người của hắn, lẽ nào hai chân không thể đi, hắn không phải là hắn sao? Hơn nữa, khí lực của ta lớn a, đẩy xe lăn cũng chạy cực nhanh, thậm chí ta còn có thể bế Trần Tiêu nữa! Hắn không có hai chân, nhưng có ta, chúng ta như trước có thể như người thường, xem thịnh cảnh nhân gian, đạp sơn hà vạn lý! Ta là nương tử của hắn, làm hai chân của hắn thì có sao đâu?”


Trên mặt Hứa Vân Noãn không có chút chú ý nào, thậm chí ngẫm lại có thể thời khắc ở cùng Mục Trần Tiêu, còn có chút đắc ý không nói ra được, phu quân của người khác chắc chắn sẽ không giống ỷ lại nàng như Trần Tiêu, đây là bao nhiêu người cầu đều không cầu được?


Đại hoàng tử nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống, hắn không dám nâng mắt, rất sợ để Hứa Vân Noãn phát hiện tâm tình của hắn: “Tâm ý này của Hứa cô nương, thật sự là để người ngưỡng mộ.”


Bookwaves.com.vn

“Đây có cái gì? Điện hạ sau này cũng sẽ gặp phải người thích ngươi giống ta thích Trần Tiêu vậy.”


“Có lẽ vậy, mượn chúc lành của Hứa cô nương.”


“Điện hạ còn có cái khác muốn hỏi không?” Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn mang theo chờ mong.


Đại hoàng tử bật cười: “Làm sao vậy? Ngươi tựa hồ rất chờ mong ta hỏi ngươi vấn đề?”


“Đúng vậy, ngươi hỏi thêm một ít, ta nói thêm một ít, sau đó ngươi ra ngoài gặp Trần Tiêu, len lén tiết lộ lời của ta cho hắn biết, Trần Tiêu không muốn nói chuyện, nhưng tâm tư hắn nhỏ, có mấy lời ta nói hắn xấu hổ, còn có thể suy nghĩ nhiều. Điện hạ làm bằng hữu tốt nhất của Trần Tiêu, ngươi nói, hắn nhất định sẽ tin tưởng.”


Đại hoàng tử đè thất lạc trong lòng xuống: “Được, ta sẽ nói với Trần Tiêu, ngươi đối với hắn tình thâm ý trọng. Bất quá, vấn đề nhiều hơn nữa, ta cũng không cần hỏi, hai người các ngươi kiên định thích nhau, như vậy những thứ trắc trở khác đều có thể giải quyết.”


“Ân, đa tạ điện hạ.”



“Ta đi trước.”


“Cung tiễn điện hạ.”


Đại hoàng tử sâu đậm nhìn Hứa Vân Noãn một mắt, ngực đau càng lợi hại.


Hứa Vân Noãn thu hồi đường nhìn, tâm tình cực tốt nhìn chậu thanh tùng kia, tỉ mỉ kiểm tra một chút liền hiểu: Thanh tùng bị thương bộ rễ, nhưng không nghiêm trọng, dù cho không cần chiếu cố đặc thù, qua hai ngày cũng liền tốt.


Hiền phi nương nương hạ thủ vẫn là cực kỳ có chừng mực.


Đại hoàng tử đi ra Hạo Nguyệt hiên, khi thấy hiền phi đứng ở bên ngoài làm bộ ngắm hoa.


“Mẫu phi, ngươi không phải đi nghỉ ngơi sao?”


“Nằm một hồi rồi, đột nhiên muốn xem hoa nơi này, đi ra rồi, ngươi… Ngươi và Vân Noãn trò chuyện thế nào?”


“Đều đã nói rõ ràng.”


Hiền phi nhìn mắt đại hoàng tử thương cảm khôn kể, trong lòng thở dài một tiếng: “Ninh Từ, Vân Noãn là một cô nương tốt, rất nhiều người đều thích, nhưng cuối cùng có thể có được nàng, cũng cũng chỉ có một mà thôi. Giống như là mẫu phi thích mẫu đơn, nhìn mỹ lệ, kinh diễm, lẳng lặng nhìn cũng không tệ, chủ yếu nhất là, hoa nở thật đẹp…”


Đại hoàng tử lăng lăng nhìn mẫu đơn trước mắt, một lát sau gật đầu: “Mẫu phi nói phải, nhi thần nguyện ý làm một người hộ hoa.”


Nếu Vân Noãn và Trần Tiêu lưỡng tình tương duyệt, hắn có thể thế nào đây?



Hiền phi gật đầu, trong lòng thật dài thở dài một tiếng: “Ân.”


Lúc này nói nhiều lời an ủi hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể để bản thân hắn tự bình phục.


“Điện hạ, người…” Thẩm Thanh quỳ hoài không dậy, nét mặt mang theo vẻ khẩn cầu.

Lời ấy của tam hoàng tử, rõ ràng là ý muốn từ bỏ hắn!


“Thẩm đại nhân, phụ hoàng mệnh ta tức khắc đi biên cảnh, ta phải bắt đầu thu thập hành trang, cũng không cùng ngươi hàn huyên nhiều, người đến, tiễn khách!”


Thẩm Thanh cắn chặt hàm răng: “Điện hạ, hạ quan tự biết vô năng, vô pháp tiếp tục làm càng nhiều chuyện hơn cho điện hạ, nhưng vẫn có nói mấy câu tưởng muốn nói với điện hạ. Hành trình biên cảnh lúc này đây, điện hạ nên tận khả năng hành sự khiêm tốn, không cầu có công, nhưng cầu vô quá. Điện hạ, lúc này đây hoàng thượng bỗng nhiên đồng ý để người đi lĩnh binh, rõ ràng cũng có chút không bình thường…”


“Đa tạ Thẩm đại nhân quan tâm, sau khi đại nhân hồi phủ, dọn dẹp phủ đệ của mình một chút, cũng không nên loạn giống mọc thành bụi nữa.”


Tam hoàng tử nói xong, trực tiếp xoay người ly khai.


Thẩm Thanh chậm rãi đứng dậy, cước bộ hơi có chút lảo đảo, đáy mắt hiện lên một tia huyết sắc nồng đậm: Hắn sẽ không thua, cũng tuyệt đối không thể thua!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận