Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 572: CÓ NGƯỜI CÓ THỂ


Dịch giả: Luna Wong


Thẩm Thanh về tới trong phủ, Trần di nương đang chờ ở cửa.


“Ngươi không ở viện tử của mình nghỉ ngơi, đứng ở chỗ này làm cái gì?”


Trần di nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng mang ra một dáng tươi cười: “Lão gia, người đã trở về, lão phu nhân phân phó, để tiện thiếp ở chỗ này chờ lão gia trở về.”


Mi tâm của Thẩm Thanh nhíu một cái, tích lũy và cơn tức trong lòng bị đè nén theo bản năng xông tới, nhưng nghĩ tới hôm nay Trần di nương mang thai, lại cứng rắn nhịn xuống.


“Gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, ngươi phải tự gia tăng chú ý, dù sao, ngươi bây giờ không phải là một mình, cần bảo vệ tốt cho mình và hài tử trong bụng.”


“Vâng… Tiện thiếp thật vất vả mang được hài tử của lão gia lần nữa, dù cho cược mệnh, cũng sẽ bảo vệ tốt cho hài tử của mình.”


“Ân, lần sau không nên tự ở chỗ này chờ.”


Trần di nương cắn cắn môi dưới, lập tức gật đầu: “… vâng, thần thiếp nhớ kỹ.”


Thẩm Vân Sơ bước nhanh chạy tới: “Trần di nương, phụ thân đã trở về… Phụ thân, người đã trở về, thật quá tốt! Người nhanh đi gặp tổ mẫu đi, như vậy Trần di nương cũng có thể đi về nghỉ ngơi.”



“Ân?” Mi tâm của Thẩm Thanh nhíu rất chặt, “Ta không trở lại, Trần di nương vẫn sẽ chờ ở chỗ này?”


Thẩm Vân Sơ thở dài: “Đúng vậy, từ lúc phụ thân bắt đầu vào cung, tổ mẫu để Trần di nương ở bên ngoài chờ, nói người không trở về để nàng vẫn đứng.”


“Không biết gọi một hạ nhân sao?”


“Tổ mẫu nói, không xác định hạ nhân có thể tin hay không, cho nên vẫn là Trần di nương tương đối đáng tin, ai bảo nàng hiện tại quản hậu viện chứ?”


Thẩm Thanh nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra: “Thẩm gia đã sắp bị huyên đến tản rồi, hôm nay không thể an ổn một chút sao?”


Nghĩ đến chuyện lần này dính đến lão phu nhân, Thẩm Thanh chỉ có thể mạnh mẽ nén lửa giận xuống, tâm tình lại càng phiền muộn, ngẫm lại hơn nửa năm trước, danh tiếng của Thẩm gia vô lượng, ngay cả tam hoàng tử nhìn thấy hắn đều lễ nhượng ba phần, nhưng bây giờ, Thẩm gia đã luân lạc tới sát biên giới bị bỏ qua.


“Trần di nương, sau này không nên thành thực như vậy, hôm nay ngươi quản hậu viện, nhiều chuyện cần làm, làm gì có thời gian vẫn đứng ở chỗ này chứ? Tỷ như chuyện chờ người như vậy, để hạ nhân làm là được.”


Trong thần sắc của Trần di nương như cũ mang theo cẩn cẩn dực dực: “Nhưng lão phu nhân bên kia?”


Bookwaves.com.vn

“Ngươi bây giờ nuôi tốt cho hài tử mới là trọng yếu nhất, dù là có chuyện gì, lão phu nhân bên kia cũng sẽ hiểu, dù là nàng tức giận, cũng phải chờ tới ngươi bình an sinh hạ hài tử lại thỉnh tội.”


“Vâng, thiếp thân đã biết.” Trần di nương đầy mặt cảm kích cúi đầu.



Thẩm Thanh nhíu nhíu mày: Trần di nương quản hậu viện cũng không tệ, chính là tính tình này quá mức đàng hoàng, nếu không như thế, hài tử đầu tiên của bọn họ cũng sẽ không thể không giữ được.


“Được rồi, ngươi đi về nghỉ, ta đi gặp mẫu thân.”


“Vâng.”


Đợi được Thẩm Thanh ly khai, Trần di nương ngước mắt, động tác ưu nhã xoa xoa vành mắt ửng đỏ: “Đa tạ đại tiểu thư tương trợ.”


Ánh mắt của Thẩm Vân Sơ rơi vào trên bụng Trần di nương: “Không có gì, bất quá là nói mấy câu thôi, bất quá, Trần di nương, ngươi cũng phải gia tăng chú ý một ít mới phải, ngươi bây giờ mang bầu, không nhịn được lăn qua lăn lại, chớ thực sự để hài tử xảy ra chuyện gì.”


Trần di nương giơ tay lên xoa bụng của mình: “Yên tâm, dù cho trời sập đất thủng, hài tử này cũng sẽ không có sao.”


“Trần di nương, thế sự không có tuyệt đối.”


“Đại tiểu thư, xem ra người vẫn là đề lời trước đó lão phu nhân nói vào trong lòng, người yên tâm đi, mặc kệ tương lai phát sinh cái gì, ta vĩnh viễn đều là di nương, sẽ không ảnh hưởng địa vị của phu nhân, càng sẽ không liên lụy đến đại tiểu thư. Về phần hài tử trong bụng ta, hôm nay ta ngươi liên thủ, nói cho ngươi biết cũng không sao, hài tử này căn bản cũng không có, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện.”


Nhãn thần của Thẩm Vân Sơ mạnh động, lập tức nói rằng: “Trần di nương suy nghĩ nhiều, ta chỉ là quan tâm ngươi.”


“Đa tạ đại tiểu thư quan tâm, đại tiểu thư nếu mệt, liền đi Thụy Tường uyển bên kia nhìn một cái đi, không cần bao lâu nữa, lão phu nhân lại không dễ chịu.”



“Nói như thế nào?”


Trần di nương nhẹ nhàng cười: “Tốt xấu ta cũng hầu hạ lão gia nhiều năm, vừa rồi lão gia còn đè cơn tức đó, hơn nữa sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhất là trên áo bào, dẫn theo chút bẩn ô và nếp nhăn, vừa nhìn chính là quỳ xuống đất thời gian không ngắn, những chuyện khác, không cần ta nhiều lời chứ?”


“Đa tạ Trần di nương nhắc nhở, ta đi nhìn một cái, nếu có chuyện gì, sẽ để người nói cho ngươi biết.”


“Được.”


Thẩm Vân Sơ hào hứng đi Thụy Tường uyển.


Bookwaves.com.vn

Nhìn thấy bóng lưng nàng rời đi, Trần di nương nâng khóe môi lên nhỏ đến không thể tra, giơ tay lên vuốt ve bụng của mình, xoay người chậm rãi ly khai.


Thẩm Thanh một đường cước bộ phát trầm đi tới Thụy Tường uyển, sau khi vào cửa liền thấy lão phu nhân đang tựa ở đầu giường uống thuốc, vội vã đi lên trước nhận lấy chén thuốc trong tay hạ nhân: “Mẫu thân.”


Lão phu nhân thấy dáng dấp của Thẩm Thanh, trong lòng chợt trầm xuống: “Hoàng thượng gọi ngươi vào cung, sự tình làm không thuận lợi?”


“Ân.” Thẩm Thanh nặng nề gật đầu, nghĩ đến chuyện hôm nay, hắn hiện tại như cũ có chút hoảng hốt, không rõ sao sự tình đã đến trình độ như vậy.


“Hứa Vân Noãn nhân cơ hội làm khó dễ?” Ánh mắt của lão phu nhân sắc bén.


“Hứa Vân Noãn… Đã không có quan hệ gì với Thẩm gia nữa.”


Lão phu nhân mạnh ngồi thẳng người: “Lời này là có ý gì? Cái gì gọi là không có quan hệ? Nàng là nữ nhi của ngươi, còn có thể lật trời sao?”



“Hứa Vân Noãn thỉnh cầu thoát ly Thẩm gia, hoàng thượng đã đáp ứng.”


“Điều này sao có thể? Từ trước phụ mẫu hiếu đạo lỗi nặng thiên, Hứa Vân Noãn dám ly khai, đó chính là bất trung bất hiếu, lẽ nào nàng đến danh tiếng cũng không cần nữa sao?”


“Hiếu đạo lỗi nặng thiên, nhưng hoàng thượng càng trên hiếu đạo, chuyện hoàng thượng đều đồng ý, có thể thế nào đây?” Thanh âm của Thẩm Thanh trầm thấp.


“Vậy nàng danh tiếng thì sao?”


“Mẫu thân, người khác vẫn là lưu ý danh tiếng, nhưng Hứa Vân Noãn…” Thẩm Thanh lắc đầu, “Chúng ta trước đây không nên coi thường của nàng…”


Lão phu nhân âm thầm cắn răng, nhìn dáng dấp của Thẩm Thanh, đầu óc bị hận ý và phẫn nộ trong lòng trùng bất tỉnh dần dần thanh tỉnh lại: “Ngươi tỉ mỉ nói chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.”


“Được…” Thẩm Thanh chậm rãi kể lại chuyện sau khi Hứa Vân Noãn trở về Thẩm gia, vừa nói liền nói đủ hơn một canh giờ.


Lão phu nhân càng nghe càng cảm thấy kinh hãi, đến cuối cùng, tâm tình thâm trầm một mảnh: “Ngươi nói đúng, chúng ta đều coi thường Hứa Vân Noãn, cho là nàng bất quá là một nha đầu chưa cập kê, nhưng trên thực tế, nàng so với Sở Ngưng trước đây đều không kém chút nào! Chúng ta nên dựa theo biện pháp đối phó Sở Ngưng, để trù tính cho tốt…”


“Mẫu thân, bây giờ nói gì cũng đã muộn.” Thẩm Thanh thở dài, “Một bước sai, bước bước sai, Hứa Vân Noãn đã ly khai, còn là hoàng thượng chính mồm cho phép, Thẩm gia còn có thể tìm phiền toái nữa sao?”


Lão phu nhân nhẹ nhàng sờ cánh tay gãy mất của mình, khóe môi đột nhiên vung lên một tia cười lạnh: “Hứa Vân Noãn hiện tại đến Mục gia đi?”


“Vâng.”


“Vậy là tốt rồi, chúng ta không thể gây sự với nàng, nhưng có người có thể!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận