Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 581: NGHĨ LỆCH RỒI

Dịch giả: Luna Wong

Hàm Chương bị Úc Khoảnh bắt, sau khi nghe được kinh lịch của công tử nhà mình, đồng dạng cũng lòng đầy căm phẫn.

Úc Khoảnh ở một bên nhân cơ hội đầu độc: “Hàm Chương, từ khi ngươi bắt đầu vào chiến trường, công tử liền vẫn chiếu cố ngươi cực nhiều, giúp đỡ ngươi vượt qua mấy năm gian nan nhất, hiện tại tuy rằng không phải ở trên chiến trường, nhưng công tử như trước là chủ tử của chúng ta, chúng ta nên cẩn thận suy nghĩ cho hắn mới phải.”

Hàm Chương nặng nề gật đầu, sau đó lại có chút chần chờ: “Nhưng công tử đã nói qua, không được nói chuyện này với cô nãi nãi.”

“Cô nãi nãi gần tổ chức lễ cập kê, công tử tự nhiên không muốn bởi vì chuyện của mình mà để cho nàng phân tâm, nhưng công tử khổ sở như vậy, lẽ nào trong lòng không muốn nói một chút ủy khuất với cô nãi nãi sao?”

“Nếu đổi lại là ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?”

“Ta khẳng định muốn nói một câu với cô nãi nãi.” Hàm Chương yên lặng mở miệng, tuổi của cô nãi nãi không lớn lắm, nhưng bất kể phát sinh chuyện gì, có nàng ở, luôn cảm thấy yên tâm.

“Còn không phải sao.” Công tử đã trải qua nhiều như vậy, tâm tư nhạy cảm nhất, lúc này tao ngộ đãi ngộ không công bằng như vậy, hắn nhất định cũng muốn nói một câu với cô nãi nãi. Chỉ là công tử quen một mình rồi, lúc này bảo hắn mở miệng khó tránh khỏi có chút miễn cưỡng, chúng ta làm thuộc hạ phải gấp chỗ gấp của chủ tử, ưu chỗ ưu của chủ tử.”

“Ngươi nói có đạo lý.”

“Đây là đúng rồi, vậy ngươi nghĩ biện pháp truyền tin vào trong cung đi.”

“Ta có thể có biện pháp nào nha? Ta ở trong hoàng cung cũng không có nhân thủ quen biết.” Hàm Chương há hốc mồm.

Úc Khoảnh vội vã mở miệng: “Ta đều giúp ngươi nghĩ xong rồi, có phải ngươi quên mất Nguyệt Thụ cô nương hay không? Nàng vốn ở bên người hiền phi nương nương, ở trong cung nhất định có nhân thủ bản thân quen biết, ngươi trực tiếp đi tìm nàng là được.”

Hàm Chương hướng ra phía ngoài sau khi đi hai bước, lại bỗng nhiên ngừng lại: “Sao ta cảm thấy có chút không đúng nhỉ?”

“Cái gì không đúng?”

“Ngươi cảm thấy nên đi tìm cô nãi nãi, hơn nữa đến phương pháp làm sao tìm cũng đã nghĩ tới, vì sao không tự mình đi, ngược lại xúi ta đứng ra?” Hàm Chương nhìn về phía Úc Khoảnh nhãn thần tràn đầy hoài nghi.

Gương mặt của Úc Khoảnh hiên ngang lẫm liệt: “Lần trước, các ngươi không thể ở Thẩm gia bảo vệ tốt cho cô nãi nãi, tuy rằng không thể toàn bộ trách các ngươi, nhưng rốt cuộc trong lòng công tử cũng mất hứng, ta đây không phải là quan hệ tốt với ngươi, nghĩ giúp ngươi bổ túc một chút sao? Nếu ngươi không thích cơ hội này, ta liền đi tìm Đinh Sơn, hắn khẳng định cam tâm tình nguyện hỗ trợ.”

Hàm Chương vội vã không dám nghi ngờ: “Đa tạ Úc Khoảnh huynh đệ, quay đầu lại mời ngươi uống rượu, ta sẽ đi tìm Nguyệt Thụ cô nương ngay bây giờ.”

“Tốt.”

Bookwaves.com.vn

Nguyệt Thụ nghe được chuyện đã xảy ra, trầm tư sau một lát, quả quyết đưa thư vào trong cung.

Lúc Hứa Vân Noãn thu được tin, đang chuẩn bị đi ngủ, nghe được lời Yên Tiêu truyền tới, nhất thời không buồn ngủ.

“Yên Tiêu cô nương, vị Lâm lão phu nhân kia thực sự ương ngạnh như vậy, không chỉ có truyện sai tin tức, để Trần Tiêu ở bến tàu đợi một ngày, còn vừa xuống thuyền liền cố ý nhục nhã?”

“Lời truyền tới là như thế.” Yên Tiêu nói thấp thỏm, “Huyện chủ, người nghìn vạn lần đừng quá giận, lúc này, vẫn là lễ cập kê trọng yếu nhất.”

Hứa Vân Noãn đang tự định giá, chỉ thấy hiền phi bước nhanh tới.

“Hiền phi nương nương, sao người lại tới?”

“Tin tức Nguyệt Thụ bên kia truyền đến bổn cung cũng biết, đây không phải là sợ ngươi chọc giận thân thể, chuyên đến nhìn một cái sao?”

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười: “Ta không sao.”

Hiền phi có chút lạ: “Không tức giận?”

Nhìn trình độ lưu ý của Hứa Vân Noãn trong ngày thường đối với Mục Trần Tiêu, nàng còn tưởng rằng nghe được việc này, Hứa Vân Noãn nhất định tức sùi bọt mép muốn xuất cung, tìm Lâm lão phu nhân tính sổ chứ!

“Nghe được Trần Tiêu bị khi dễ, trong lòng ta tự nhiên cũng khó chịu, bất quá, gia gia lưu ý Trần Tiêu giống như ta, đối mặt với Lâm lão phu nhân làm khó dễ như vậy, hắn cũng không có mở miệng nói cái gì, ta nghĩ trong này nhất định có một tầng ẩn tình càng sâu.”

“Trước Lâm lão phu nhân nháo sự bằng mọi cách, Vệ quốc công đích thật vẫn ẩn nhẫn.” Thấy Vân Noãn có thể nghĩ thoáng, hiền phi lập tức yên tâm.

“Xem ra vẫn là phải tìm cơ hội hỏi rõ sự tình.”

“Ân, chờ lễ cập kê của ngươi qua đi, có thể xuất cung, đến lúc đó có một đống thời gian để hỏi.”

“Được.”

Hiền phi yên tâm ly khai, Hứa Vân Noãn lại ngồi xuống bên bàn, nhận nhận chân chân bắt đầu viết thư cho Mục Trần Tiêu, tuy rằng lúc này nàng không thể ra ngoài tìm Lâm lão phu nhân kia tính sổ, thế nhưng dỗ Trần Tiêu vui vẻ vẫn có thể làm được.

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn vừa nghĩ, vừa viết xuống tưởng niệm của mình ở trên giấy, càng viết, càng là tưởng niệm lợi hại, đến cuối cùng còn nhận nhận chân chân dùng bút lông vẽ một đôi búp bê béo ở cuối thư. Béo búp bê một nam một nữ, đại biểu cho nàng và Trần Tiêu hai người, hoàn mỹ!

Sau khi Hứa Vân Noãn viết xong thư, trực tiếp nhờ cậy Yên Tiêu suốt đêm đưa đi.

Úc Khoảnh không nghĩ tới Hứa Vân Noãn phản ứng nhanh như vậy, vào đêm đã có thư rồi, cũng không đoái hoài tới Mục Trần Tiêu có nghỉ ngơi hay không, trực tiếp đưa thư vào.

“Công tử, cô nãi nãi gởi thư cho người.”

Mục Trần Tiêu nằm ở trên giường nhắm mắt lại, lại không có một tia một hào buồn ngủ, trước mắt tràn đầy đều là cái bóng của Hứa Vân Noãn.

Phân minh bọn họ xa nhau cũng không bao lâu thời gian, nhưng tưởng niệm này đã từ từ nhuộm dần đến tận xương tủy.

Nghe được Úc Khoảnh nói, đôi mắt thanh lãnh bá một cái mở ra: “Sao lúc này Vân Noãn lại gởi thư?”

“A…” Úc Khoảnh thầm nghĩ một tiếng không xong trong lòng, vừa rồi quá mức hưng phấn, thiếu chút nữa đã quên rồi chuyện này không thể để cho công tử biết, “Đây… Có lẽ là cô nãi nãi đột nhiên tưởng niệm công tử thì sao?”

Bên tai Mục Trần Tiêu đỏ lên, nhất thời đã không có tâm tư tiếp tục truy cứu Úc Khoảnh: “Đem thư tới.”

“Vâng.”

Mục Trần Tiêu tựa ở bên giường, lấy thư qua, thấy thể chữ mập mạp, tròn vo trên phong thư, trong ánh mắt nhất thời sinh ra tiếu ý: Chữ của cô nãi nãi, vô luận xem bao nhiêu lần, đều cảm thấy thập phần khả ái.

Hắn thập phần yêu quý mở phong thư ra, thấy được nội dung trong thư, bên tai đỏ ửng càng phát sâu hơn một ít.

Hứa Vân Noãn cũng không có nói chuyện của Lâm lão phu nhân, chỉ là biểu đạt tưởng niệm và thích với Mục Trần Tiêu, còn nói tình huống chuẩn bị cho lễ cập kê, trong lời nói tràn đầy chờ mong đối với sinh hoạt sau này của bọn họ.

Mục Trần Tiêu càng xem càng cảm thấy trong lòng ấm áp vui vẻ, không kiềm hãm được khóe môi giương lên, đợi hắn thấy cuối thư, ánh mắt nhất thời dừng lại bất động.

Cuối thư vẽ hai con búp bê mập mạp, một nam một nữ, trong lúc mơ hồ có thể thấy cái bóng trên người hắn và Hứa Vân Noãn.

“Hai còn búp bê này…”

Mục Trần Tiêu nghĩ tới trước đó bảo Hứa Vân Noãn đổi xưng hô, nàng thốt ra vậy một tiếng phu quân, hôm nay lại vẽ hai con búp bê này, vẽ chính là hài tử sau này bọn hắn sẽ có sao?

Thiết tưởng như vậy chỉ là xẹt qua trong đầu, để huyết dịch cả người hắn không khỏi dâng lên sôi trào.

“Vân Noãn…”

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng nỉ non tên Hứa Vân Noãn, đầu ngón tay từ từ xẹt qua đường viền của hai tiểu oa nhi, trong ánh mắt mang theo tình nghị ôn nhu tới cực điểm.

Hắn chiếm được trân bảo mình nghĩ đều không dám nghĩ, nhất định sẽ dùng hết cả đời này để quý trọng, bảo vệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui