CHƯƠNG 583: LỄ VẬT CỦA ĐẠI HOÀNG TỬ
Dịch giả: Luna Wong
Lâm lão phu nhân nhìn đôi mắt thanh lãnh thâm trầm kia của Mục Trần Tiêu, nét mặt chợt hiện lên một tia cười lạnh: “Hay cho một từ không chưởng binh, theo ý của ngươi mà nói, nếu như ta cứ muốn động Hứa Vân Noãn, ngươi sẽ đại nghĩa diệt thân?”
“Ngoại tổ mẫu mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi.” Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn xoay người liền đi, cũng không trả lời vấn đề của Lâm lão phu nhân.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Lâm lão phu nhân mạnh đứng dậy, “Ngươi hại chết cha mình, hại chết nương mình, hôm nay đến ngoại tổ mẫu đều không buông tha, ngươi có mặt mũi nào xưng là người?”
Mi tâm của Mục Trần Tiêu mạnh nhíu lại, vừa muốn nói gì, chỉ thấy Mục Thiên Trù sải bước lớn tiến đến.
“Lão phu nhân, hài tử nói không sâu không cạn, khó tránh khỏi sẽ chọc cho cho ngươi mất hứng, có lời gì vẫn là ta nói với ngươi đi.” Mục Thiên Trù mang âm trầm trên mặt.
Lâm lão phu nhân từ từ thu liễm tức giận cả người: “Tốt, chúng ta đây liền nói chuyện đang hoàng.”
Mục Thiên Trù quay đầu nhìn về phía Trần Tiêu: “Đi vào triều trước.”
“Vâng.”
Mục Trần Tiêu ra viện môn, Úc Khoảnh đẩy hắn đi ra phía trước: “Công tử, vị Lâm lão phu nhân kia quá không nói lý, sáng sớm công tử qua đây thỉnh an, rõ ràng là tốt bụng, nhưng với nàng, lại không đáng cảm kích, thẳng thắn ngày mai đừng tới, tiết kiệm lại để cho nàng nhục nhã.”
“Sáng sớm hôm nay qua đây, bị lão phu nhân nói thành làm trễ nãi nghỉ ngơi, nếu ngày mai không đến, cũng sẽ bị nói thành không có lòng hiếu kính.”
Úc Khoảnh tức giận bất bình: “Thuộc hạ tính là xem hiểu, kỳ thực lão phu nhân kia chính là chuyên môn lựa xương trong trứng gà.”
Thần sắc của Mục Trần Tiêu nhàn nhạt, nhìn không ra chút hỉ nộ nào.
“Công tử, người không tức giận sao?”
“Trong lòng lão phu nhân có oán khí, phát ra cũng tốt.”
“Nhưng công tử cũng không thể cứ cứng rắn chịu đựng như vậy a, người cũng không nợ nàng, cần gì chứ?”
Mục Trần Tiêu hơi rũ đôi mắt xuống, tư tự trong lòng không ngừng lăn lộn: Mấy ngày nay, hắn một mực tự định giá câu thay mận đổi đào trước đó nghe được kia, nếu như sự thực không sai biệt với hắn nghĩ cho lắm, như vậy hắn thật là thua thiệt vô số rồi…
Bookwaves.com.vn
Úc Khoảnh thấy thần sắc của Mục Trần Tiêu thâm trầm, vội vã dừng câu chuyện lại: “Công tử, thuộc hạ lắm mồm.”
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Mười ngày thoáng một cái đã qua, Hứa Vân Noãn thân ở trong cung, tuy có lòng bảo Yên Tiêu hỏi thăm trạng huống của Mục gia, cũng lo lắng cho mình làm quá nhiều, dẫn tới hiền phi khó xử, vì vậy tin tức này luôn luôn lạc hậu rất nhiều.
Bất quá, chỉ cần là những chuyện nàng biết được, cũng đủ để nàng tức giận.
Hiền phi nhìn nàng học lưu trình lễ cập kê một lần, cổ động một lần, không khỏi cười đưa tay chỉ gò má của nàng: “Nhìn bộ dáng này của ngươi, không sai biệt lắm với hai con cẩm lý bổn cung nuôi.”
Hứa Vân Noãn tựa ở bên người hiền phi, thần sắc rất thấp: “Nương nương, ta luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái.”
“Thế nào, còn đang lo lắng cho Mục Trần Tiêu?”
“Đúng vậy, trong khoảng thời gian này hắn bị khi dễ thảm.” Hiện tại Hứa Vân Noãn đã xem Lâm lão phu nhân và lão phu nhân của Thẩm gia Vi thị kia lên ngang bằng nhai, lẽ nào nữ nhân lớn tuổi, đều là không giảng đạo lý như thế sao?
Hiền phi không khỏi khẽ cười một tiếng: “Ban đầu là ai nói yên tâm, còn nói trong này có lẽ có chuyện ngươi không biết, không thể tùy ý phát hỏa?”
“Hiện tại ta vẫn nghĩ như vậy, nhưng chỉ có không thể thấy Trần Tiêu bị khi dễ. Đường đi của hắn, đã rất không dễ dàng, ta hiểu tính tình của hắn, mặc dù hắn hạ thủ không nể mặt địch nhân, thế nhưng bản thân lại cực kỳ hiền lành, tuyệt đối sẽ không chủ động thương tổn người vô tội…”
“An tâm chuẩn bị cho lễ cập kê, ngày mai, ngươi có thể nhìn thấy vị Lâm lão phu nhân kia.” Hiền phi nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Hứa Vân Noãn, “Ngày mai, bổn cung tự mình trấn trường cho ngươi, ngươi phụ trách hoàn thành lễ cập kê, nếu vị Lâm lão phu nhân kia đứng ra quấy rối, bổn cung là người thứ nhất không tha cho nàng.”
Nàng mặc kệ những ân oán kia, chỉ muốn Vân Noãn không bị ủy khuất.
“Đa tạ nương nương.”
“Ngày mai chính là nhận thân, ngươi nên đổi xưng hô gọi ta một tiếng mẫu thân rồi.”
Hứa Vân Noãn hơi dừng một chút, trên gương mặt mơ hồ hiện lên một tia đỏ ửng: “Ta… Ta lớn như vậy, chưa từng có gọi tiếng xưng hô mẫu thân này…”
Tiếu ý trong nhãn thần của hiền phi thu lại, đưa tay ôm Hứa Vân Noãn vào lòng: “Sau này ngươi chính là nữ nhi của ta, ta sẽ là mẫu thân của ngươi, ngươi không muốn xưng hô cũng không có việc gì, giữa mẫu nữ ta ngươi, không nghĩ nhiều như vậy.”
Hứa Vân Noãn tựa ở trong lòng hiền phi, trong ánh mắt hiện lên một chút tiếu ý ôn nhu: “Nương… Mẫu thân!”
“Ai! Mẫu thân ở, sau này, ngươi cũng là có nương có thân nhân, ta sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất nữa.”
Hứa Vân Noãn cười, trong mắt lại dâng lên một chút thủy quang: “Được.”
Hứa Vân Noãn bồi hiền phi dùng bữa, lúc này mới đi thiền điện của mình, mới vừa đi ra chưa được hai bước, đã gặp được đại hoàng tử Ninh Từ chắp tay đứng ở dưới hành lang gấp khúc.
“Điện hạ? Sao ngươi không đi gặp hiền phi nương nương?”
Đại hoàng tử nâng đôi mắt lên: “Ta là tới gặp ngươi.”
“Gặp ta?”
Bookwaves.com.vn
“Phải.” Đại hoàng tử xuất ra một cái hộp, đưa đến trước mặt của Hứa Vân Noãn, “Tặng lễ vật cho ngươi, vốn có tính toán ở sau lễ cập kê của ngươi mới tặng cho ngươi, bất quá dưới mắt, ngẫm lại cũng không có gì khác biệt.”
“Ta có thể mở ra xem thử không?”
“Tự nhiên được.”
Hứa Vân Noãn mở hộp ra, lập tức trong ánh mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Trong hộp lẳng lặng bày một phượng đầu sai, toàn thân chế tạo bằng vàng ròng, mài cực kỳ tinh tế, mâu phượng lấy bảo châu mài mà thành, vô luận nhìn từ phương hướng nào, đều rạng rỡ quang huy.
“Phượng đầu sai thật đúng là đẹp.”
Đại hoàng tử nhìn Hứa Vân Noãn cười, đau nhức trong lòng tựa hồ cũng tiêu tán rất nhiều: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Sau khi từ trong miệng Nguyệt Thụ biết được người Hứa Vân Noãn thích có thể là hắn, trong lòng của hắn hân hoan nhảy nhót, vừa nghĩ đoạt lại phong hào Đoan vương, vừa nghĩ đợi tới ngày Vân Noãn cập kê liền đi cầu hôn, phượng đầu sai này là đích thân hắn mài chế mà thành, vốn muốn tặng lúc cầu hôn, biểu đạt tâm ý của mình, nhưng lúc này không có cơ hội đó, đơn giản sớm tặng.
“Đa tạ điện hạ.”
“Sau ngày mai, ngươi có thể gọi một tiếng huynh trưởng.” Đại hoàng tử lộ ra một nụ cười.
Hứa Vân Noãn chợt cười: “Ân, đúng vậy, sau này cần ca ca chiếu cố nhiều hơn.”
Trong lòng đại hoàng tử tràn ngập chua xót, nét mặt cũng không dám hiển lộ mảy may: “Đây là tự nhiên.”
Nếu đã không có khả năng cho thấy tâm ý của mình, như vậy thì lấy cái thân phận này huynh trưởng hộ nàng chu toàn, chắc cũng là tốt đi…
“Lễ vật đã đưa đến, ta đi gặp mẫu phi một lần.”
“Được.”
Đại hoàng tử xoay người đi phương hướng chính điện.
Hiền phi đứng ở bên cửa sổ, rất xa thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng không gì sánh được.
Đại hoàng tử vào chính điện, hiền phi liền đưa ánh mắt rơi vào trên người của hắn: “Lễ vật đã tặng rồi?”
“Mẫu phi thấy được?”
“Phải, Ninh Từ, ta đoạn tuyệt hi vọng của ngươi, ngươi có thể trách ta.”
“Ta lý giải khổ tâm của mẫu phi, tự nhiên không trách.” Đại hoàng tử lắc đầu, “Kỳ thực còn phải đa tạ mẫu phi quyết định thật nhanh, nếu như sau khi ta thổ lộ tâm ý, mới biết được Vân Noãn và Trần Tiêu lưỡng tình tương duyệt, khi đó, ta mới thật sự là xấu hổ vô cùng.”
Hiền phi sâu đậm thở dài: “Cuối cùng là mẫu phi có lỗi với ngươi, sau này nếu gặp cô nương thích hợp, đừng động là ai, mẫu phi nhất định sẽ ủng hộ ngươi.”
“Ta tạm thời không nghĩ này.” Đại hoàng tử lắc đầu.
“Ta hiểu rồi, sẽ không giục ngươi.”