CHƯƠNG 585: KHÔNG CẦN NGƯƠI LÀM BỘ TỐT BỤNG
Dịch giả: Luna Wong
Nghe được lời Lâm lão phu nhân nói, Vi thị thiếu chút nữa thở không được làm mình nghẹn chết: “Ngươi nói cái gì?”
Nét mặt của Lâm lão phu nhân mang theo vẻ khinh thường: “Ta đã sớm nghe nói lão phu nhân của Thẩm gia Vi thị khuôn mặt Phật tổ, dụng tâm rắn rết, vốn tưởng rằng là nói xạo, hôm nay đến xem, mấy chữ này trăm triệu lần hình dung không ra phong thái của ngươi. Thế nào, cảm thấy trước đó ta nhìn Mục Trần Tiêu không vừa mắt, cho nên ngươi cổ động ta hiện tại đi gây sự với Hứa Vân Noãn?”
Sắc mặt của lão phu nhân Vi thị xấu xí: “Chỉ là nhìn tuổi của chúng ta tương đương, đây đó cũng có chút liên hệ, nên quan tâm ngươi một chút mà thôi, thế nào đến miệng của ngươi, thật giống như ta dụng tâm kín đáo thế?”
“Ngươi cũng dụng tâm kín đáo? Ngươi còn kém viết hai chữ thêu dệt chuyện ở trên mặt. Vi thị, ngươi muốn hại ai ta cũng không quản, nhưng ngươi đừng đánh chú ý tới trên đầu của ta! Ta muốn nhục nhã Mục Trần Tiêu, ta muốn lăn qua lăn lại Hứa Vân Noãn, đó là bản thân ta cam nguyện, ngươi cớt ở chính giữa giả làm tỏi đầu to.”
Lão phu nhân Vi thị giận xanh cả mặt: “Ngươi đơn giản là không biết tốt xấu.”
“Ta không biết tốt xấu, đó cũng là lòng tốt trên đời này, thực tế người làm ác quá nhiều, có nhiều người tâm tư ác độc như vậy ở, ta không nhận rõ ràng, chẳng phải là đã sớm đến bột xương cũng không còn sao?” Lâm lão phu nhân trào phúng cười.
“Ngươi… tốt bụng biến thành lòng lang dạ thú, nếu ngươi không cảm kích vậy thì thôi.”
Lâm lão phu nhân không cho Vi thị chút mặt mũi nào: “Cần ngươi ở đây tốt bụng sao? Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác!”
Bởi vì nhân số đến đây xem lễ đông đảo, cho nên giữa các ghế an bài tương đối gần, tiếng của hai người nói chuyện truyền ra, nhất thời ở chung quanh đưa tới một mảnh cười vang nho nhỏ.
Trước bên ngoài đều đang đồn, nói đầu óc của lão phu nhân Thẩm gia bị hư, cho nên mới làm ra chuyện mưu hại tôn nữ mình, lúc đó còn chưa tin, hôm nay nhìn dáng dấp không có nội tâm như vậy, không phải là già rồi hồ đồ sao?
Hiền phi thu động tĩnh bên này ở đáy mắt, bất quá tiếng cười vang rất nhanh liền bình thường lại, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ là ở trong lòng âm thầm ghi cho Lâm lão phu nhân và Vi thị một khoản.
Bookwaves.com.vn
“Nếu chư vị tân khách đều đến đông đủ, như vậy lễ nhận thân và lễ cập kê bắt đầu đi.”
Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù được an bài ở vị trí gần bên ngoài, chỉ có thể đứng xa xa nhìn Hứa Vân Noãn.
Mục Thiên Trù cảm khái một tiếng: “Vân Noãn quả thật sự trưởng thành rồi…”
Có chút nhìn ngây người Mục Trần Tiêu phục hồi lại tinh thần: “Vân Noãn chính thức cập kê rồi, dĩ nhiên là trưởng thành rồi.”
Mục Thiên Trù vỗ vỗ vai của Mục Trần Tiêu: “Không nói cái khác, ánh mắt của ngươi đích thật là tốt. May là ngươi sớm định Vân Noãn, nếu không, sợ rằng ngươi tranh không lại những người sau này tranh nhau tới cửa cầu thú nàng.”
Mục Trần Tiêu nhìn bốn phía, quả thực có thật nhiều các công tử quan gia lộ ra thần sắc kinh diễm, một cổ cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng, xem ra ôm bảo vật vào trong lòng, vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, phải thời thời khắc khắc chú ý thủ hộ mới được.
Trong đại điện, thất công chúa và Đào Bảo Nhi giúp đỡ Hứa Vân Noãn cầm lược và lễ quan, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kích động, rồi lại tận lực duy trì trấn định, gương mặt hơi hiện lên đỏ.
Lễ quan cao giọng xướng nặc: “Lễ cập kê bắt đầu, thỉnh hiền phi nương nương nhập tọa.”
Vì để có thể tổ chức lễ nhận thân và lễ cập kê cho Hứa Vân Noãn thuận lợi, hiền phi có thể nói là hao hết tâm tư, cẩn thận nhu hợp hai loại lễ tiết lại với nhau.
Hiền phi xung phong nhận việc làm chính tân, trong lòng phá lệ vui vẻ.
Hiền phi ngồi ngay ngắn ở thủ tọa, Hứa Vân Noãn thay đổi y phục cùng thất công chúa và Đào Bảo Nhi từ từ đi ra.
Lễ cập kê trước đó, Hứa Vân Noãn mặc thải y thải lữ sắc trạch thuần lệ, ngụ ý ngây thơ rực rỡ của thời kì hài đồng, nhưng hiền phi làm chủ cải biến.
Hứa Vân Noãn còn chưa hiểu chuyện liền mất đi mẫu thân, sau khi lại bị Vu thị thiết kế đuổi ra khỏi Thẩm gia, thiếu chút nữa bỏ mạng, nếu như không phải ba vị lão gia tử đến đúng lúc, trong tay lại có thuốc hay cứu mạng, cứu tính mệnh của Hứa Vân Noãn, như vậy nàng căn bản không có cơ hội trưởng thành. Nàng đi một đường hết sức gian khổ, căn bản không tồn tại cái gì ngây thơ rực rỡ.
Hứa Vân Noãn mặc một thân la quần tố sắc hơi lộ ra đơn giản, trực tiếp nhảy vọt qua bước thải y thải lữ này.
“La quần Phúc Linh huyện chủ mặc trên người kia, nhìn giản đơn, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện quang thải trơn bóng, mềm mại phiêu dật, nhìn giống như lưu vân vậy, loại chất liệu này tựa hồ chưa thấy qua.”
Bookwaves.com.vn
“Ngươi đây là không có chú ý hỏi thăm chuyện đã xảy ra trong kinh thành gần đây đi? Khúc vải có chất liệu kia tên lưu vân sa, là phía nam mới tiến cống lên, tổng cộng hai khúc, một cho hiền phi nương nương, một ban thưởng cho Lương tần. Sau này hai khúc vải vóc kia cũng đều đến trong tay của Phúc Linh huyện chủ, chế thành thân xiêm y mặc trên người nàng hiện tại.”
“Ta nghe nói lưu vân sa này nhìn phổ thông, trên thực tế lại đông ấm hạ mát, thập phần khó có được, hơn nữa chất liệu sáng bóng ôn nhuận, trường kỳ mặc ở trên người, có thể nhuận nuôi da thịt, sử chi bạch ngọc không tỳ vết, phản chính lúc mặc, nói vô cùng kì diệu, cũng không biết có phải thật có hiệu dụng như vậy không?”
“Có hữu hiệu hay không có cái gì quan trọng? Phản chính chúng ta cũng không có cơ hội tự mình thử.”
“Nói cũng phải, Phúc Linh huyện chủ phúc trạch thâm hậu, đúng là khó có được.”
Mọi người vừa nói, nhãn thần như có như không quét qua vị trí của Thẩm gia lão phu nhân Vi thị.
Vi thị nhận lấy quan sát của mọi người, dù cho sớm đã làm xong các loại chuẩn bị, lúc này như cũ cảm thấy lưng có gai.
Hôm nay trong các gia tộc, nhà nào mà không tự tổ chức lễ cập kê của nữ nhi, quy củ ở lúc sơ gia này đều là định xong rồi, Hứa Vân Noãn đặc thù, dẫn tới mọi người tự định giá ngụ ý trong đó, chỉ cần thoáng vừa nghĩ, dĩ nhiên là suy nghĩ minh bạch biểu đạt ý tứ trong đó, bởi vậy càng xem thường với Thẩm gia.
Hiền phi đây là ở trước mặt quyền quý đông đảo trong kinh thành, công nhiên một cái tát trên mặt Thẩm gia.
Khẩu khí ở ngực của Lão phu nhân Vi thị muốn phun ra máu, nét mặt không thể không mang theo mỉm cười nhìn Hứa Vân Noãn tiếp tục hành lễ cập kê.
Hứa Vân Noãn đi tới trước mặt hiền phi hành lễ: “Vân Noãn bái kiến nghĩa mẫu.”
Hiền phi mỉm cười, cung nữ bên cạnh lập tức cầm ngân bồn tới.
Hiền phi rửa tay trong ngân bồn lau khô, sau đó lấy lược ở một bên: “Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức…”
Hiền phi vừa niệm lời khấn, vừa nhẹ nhàng giúp Hứa Vân Noãn tháo đồ trang sức chải sợi tóc, sau đó đội phát quan thất công chúa cầm lên trên đầu của nàng.
“Đa tạ nghĩa mẫu.”
Hứa Vân Noãn đang muốn đứng dậy, hiền phi lại nhẹ nhàng đè bả vai của nàng xuống, hàm tiếu nói: “Hài tử, còn phải để ngươi quỳ thêm một hồi.”
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ.
Hiền phi nhìn về phía một bên, tổng quản nội thị Lý Lâm đang cầm thánh chỉ bước nhanh tới: “Hứa Vân Noãn tiếp chỉ…”
Trong lòng mọi người cả kinh, liên vội vàng ngưng thần quỳ xuống đất.
Hiền phi mặt đầy tiếu ý, từ trong tay Lý Lâm cầm lấy thánh chỉ: “Lý công công, thánh chỉ này không bằng liền do bổn cung tự mình tuyên đọc đi?”
“Nương nương thỉnh.”
“Phụng thiên thừa vận… Hứa Vân Noãn lan tâm huệ chất, thục mẫn nhu gia, nay nhận hiền phi làm nghĩa mẫu, tâm trẫm thậm duyệt, đặc biệt phong Hứa Vân Noãn làm quận chúa, ban thưởng quận chúa phủ một tòa…”
(Luna: Đột nhiên tới đây trong đầu ta toát lên một suy nghĩ. Chắc bộ này tác giả viết trước hai bộ kia, nên dù là cách hành văn hay là lễ nghi đều sẽ sạn nhiều hơn hai bộ kia. Buồn thật chứ)