CHƯƠNG 587: ĐÂY MỚI GỌI LÀ CHU TOÀN
Dịch giả: Luna Wong
Trưởng công chúa xuất hiện, để không ít người cảm thấy kinh ngạc trong lòng, mặc kệ quan hệ chân thực của trưởng công chúa và hoàng thượng thế nào, nàng rốt cuộc là muội muội duy nhất của hoàng thượng, hơn nữa hôm nay trở về kinh thành, hoàng thượng biểu hiện khá trọng thị, rất đáng để thận trọng đối đãi.
Trưởng công chúa như trước mặc một thân thanh y, thần sắc giữa mi nhãn lãnh đạm, duy chỉ có ánh mắt lúc rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn, hiện lên một tia lượng mang nhàn nhạt.
Hiền phi vội vã mang theo Hứa Vân Noãn tiến lên hành lễ: “Gặp qua trưởng công chúa điện hạ.”
Trưởng công chúa mở miệng: “Mới vừa rồi kinh qua nơi đây, cảm thấy có chút náo nhiệt, nên thử hỏi cung nữ, mới biết được là hiền phi muốn nhận Hứa Vân Noãn làm nghĩa nữ, còn lấy đó cử hành lễ cập kê, trong cung hồi lâu không có náo nhiệt như vậy, trong lòng ta cảm thấy hiếu kỳ, nên cũng muốn tới nhìn một cái, không có quấy rầy đến các ngươi chứ.”
Trên nét mặt của hiền phi tiếu ý xán lạn: “Trưởng công chúa nói lời gì, người có thể tới tham gia yến hội lần này, thực tại là vinh hạnh của thần thiếp và Vân Noãn.”
Trưởng công chúa gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn: “Hoan lễ hành lễ với trưởng bối đốt đã kết thúc?”
Hiền phi vội vã mở miệng: “Vẫn chưa, trưởng công chúa điện hạ tới thật đúng lúc, không biết Vân Noãn có vinh hạnh hay không, thỉnh trưởng công chúa làm một trưởng bối, cũng để cho nàng lễ bái một chút, dính dính phúc khí.”
“Ta một người kham khổ nhiều năm, hôm nay cũng bất quá là miễn miễn cưỡng cưỡng nhận, không tính là có phúc khí gì.”
Hiền phi thầm nghĩ một tiếng không xong trong lòng, vốn tưởng rằng trưởng công chúa tới là muốn xem Hứa Vân Noãn cập kê, hôm nay nhìn thế nào cũng giống như là chuyên môn tới tìm tra nhỉ?
Đang nghĩ ngợi nên nói cái gì để cứu lại, lại nghe trưởng công chúa tiếp tục mở miệng.
“Bản thân ta vô phúc, nên không có phúc khí có thể cho Hứa Vân Noãn dính, bất quá rốt cuộc thân phận này cũng coi là trưởng bối, Hứa Vân Noãn thoát khỏi Thẩm gia, nhận hiền phi làm nghĩa mẫu, sau này coi như là người của hoàng gia, quay trưởng công chúa như ta hành lễ, coi như là chuyện hợp tình hợp lý.” Trưởng công chúa nhìn dung mạo xuất sắc của Hứa Vân Noãn, đáy mắt có quang mang âm thầm lưu chuyển, “Ngươi có bằng lòng hay không?”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng tiến lên quỳ gối cung kính hành lễ với trưởng công chúa: “Có thể được trưởng công chúa tán thành, Vân Noãn cầu còn không được.”
“Tốt.”
Trưởng công chúa ngồi xuống vị trí thủ tọa, lẳng lặng nhìn Hứa Vân Noãn.
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn chống lại đường nhìn của trưởng công chúa, nhận thấy được thần sắc phức tạp không ngừng lưu chuyển trong ánh mắt nàng, không biết vì sao chợt nhớ lại đại gia gia, lúc đại gia gia ở một mình, thường toát ra thần sắc như vậy.
Nàng chậm rãi đi ra phía trước, nhẹ nhàng chỉnh sửa lại ống tay áo một chút, sau đó chậm rãi quỳ xuống đất, quay trưởng công chúa rất cung kính dập đầu hành lễ.
Trưởng công chúa nhìn dáng dấp của Hứa Vân Noãn, đáy mắt chợt toát ra một tia đau thương cực kỳ nồng đậm: “Ngươi… Hôm nay cập kê thành niên, nên bỏ đi vẻ non nớt quá khứ, bắt đầu từ hôm nay, đi đường chính trực, làm việc trung chính, phải làm được, cúi đầu và ngẩng đầu không hỗ thẹn với đất trời, trước sau không hỗ thẹn với bản tâm.”
Đáy lòng của Hứa Vân Noãn run lên bần bật, nàng quỳ thẳng thân, ánh mắt kinh ngạc nhìn trưởng công chúa, vành mắt trong một sát na đỏ: Đây là lời đại gia gia ở lâm chung trước nói với nàng… Trưởng công chúa làm sao mà biết được?
Trưởng công chúa nhẹ nhàng rũ đôi mắt, ngón tay đặt trên tay vịn của ghế âm thầm buộc chặt: “Đã nhớ kỹ chưa?”
Hứa Vân Noãn vội vã khắc chế tâm thần: “Tuy Vân Noãn không nhanh nhẹn, không dám không tuân theo.”
Trưởng công chúa đưa tay đỡ Hứa Vân Noãn lên, trong đôi mắt mang theo quang mang phức tạp: “Ngươi… Ngươi là một hài tử tốt… Nếu đã thoát khỏi Thẩm gia, còn nhận hiền phi làm nghĩa mẫu, lại có hoàng thượng chính mồm chỉ hôn cho ngươi và Mục Trần Tiêu, tất cả xem như bắt đầu lại từ đầu, sinh hoạt cho tốt, không nên quên…”
Trưởng công chúa đột nhiên dừng câu chuyện.
Trong lòng Hứa Vân Noãn chợt buộc chặt, thoáng thấp giọng: “Trường công chúa điện hạ, người muốn nói có phải ta không nên quên căn dặn của ba vị gia gia không?”
Môi của trưởng công chúa nhẹ nhàng giật: “Ngươi nhớ kỹ là được rồi.”
“Vân Noãn không dám quên.”
“Ta có một vật, giữ đã lâu, đời này cũng không dùng được, xem như hạ lễ tặng ngươi.”
Trưởng công chúa nói chuyện, đích thân lấy ra một cái hộp.
Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn trên cái hộp, trong ánh mắt lóe hàng vạn hàng nghìn tâm tình, sau một lát mới trịnh trọng mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một cây ngọc trâm, hình thức của ngọc trâm có chút giản đơn, cây trâm lấy khiết hoàn mỹ bạch ngọc điêu khắc mà thành, trên đầu trâm điêu khắc một đóa ngọc lan, nhụy ngọc lan rỗng, một dây huyền thùy bằng vàng ròng rũ xuống, cuối sợi dây huyền thùy treo một cái chuông ngọc nhỏ tinh xảo.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng cắm cây trâm vào trong tóc của Hứa Vân Noãn: “Nhìn không tệ.”
“Đa tạ trưởng công chúa.”
“Ta đi.” Trưởng công chúa đứng dậy liền đi ra phía ngoài, căn bản không cho hiền phi và Hứa Vân Noãn cơ hội lên tiếng giữ lại.
Hứa Vân Noãn quỳ gối hành lễ, ngón tay thu nạp ở trong ống tay áo lại siết thật chặt: Nàng phải tìm một cơ hội, triệt để hiểu rõ quan hệ giữa trưởng công chúa và đại gia gia!
Lễ cập kê kết thúc, hiền phi khẽ cười tuyên bố yến hội bắt đầu.
Mọi người đều mở miệng nói lời khen tặng, ăn ý không hề nói chuyện của trưởng công chúa.
Thẩm gia lão phu nhân Vi thị cảm thụ được cô lập chung quanh, trầm mặc không nói ngồi ở mình chỗ ngồi không có nhúc nhích, trong lòng tràn đầy cáu giận: Vốn tưởng rằng Lâm lão phu nhân là một người có thể phái thượng công dụng, nhưng không nghĩ tới xuất đầu cũng không dám!
Bookwaves.com.vn
Ngay lúc nàng hết hy vọng, đã thấy Lâm lão phu nhân đứng lên, trực tiếp đi phía Hứa Vân Noãn.
Nhãn thần của lão phu nhân Vi thị nhất thời sáng, trong lòng cũng dâng lên trận trận kích động: Rốt cục muốn sang đó tìm tra rồi sao?
Hứa Vân Noãn đang bồi hiền phi nói chuyện, thấy Lâm lão phu nhân đi lên trước, đáy mắt lướt qua một tia chìm sắc.
“Lâm thị gặp qua hiền phi nương nương.”
“Lâm lão phu nhân tới, là đến gặp ngoại tôn tức phụ một lần sao?” Hiền phi nhìn Lâm lão phu nhân, đáy mắt ngầm có ý cảnh cáo.
Lâm lão phu nhân nhìn về phía Hứa Vân Noãn, tiến lên một bước quỳ gối hành lễ: “Gặp qua Phúc Linh quận chúa.”
Hứa Vân Noãn theo bản năng liền muốn đứng dậy né tránh, lại bị hiền phi đè vai xuống, giữ nàng ngồi tại chỗ.
Mọi người rối rít nhìn một màn này, tiếng nói chuyện dần dần nhỏ xuống.
Hiền phi mở miệng cười: “Lâm lão phu nhân, theo đạo lý mà nói, ngươi là trưởng bối của Trần Tiêu, mà Vân Noãn và Trần Tiêu được ban hôn rồi, cũng nên tôn ngươi là trưởng bối, không nên nhận lễ này của ngươi, nhưng Vân Noãn vừa được phong làm quận chúa, Lâm lão phu nhân lại không có chút phong hào cáo mệnh nào trong người, ngươi và nàng lại là tôn ti khác biệt. Nghĩ đến sau này thời gian dài ở chung, cũng nhất định sẽ tự định giá vấn đề này, bổn cung suy nghĩ một chút, không bằng hôm nay liền nói rõ.”
Thần sắc trên mặt Lâm lão phu nhân không có biến hóa chút nào: “Còn thỉnh hiền phi nương nương chỉ giáo.”
“Tôn ti trưởng ấu, khác biệt trên thân phận này phải xếp trước sau, Vân Noãn là quận chúa hoàng thượng chính mồm phong, lại là nghĩa nữ của bổn cung, như vậy ngươi gặp mặt hướng nàng hành lễ là chuyện hợp tình hợp lý tình, cho nên mới vừa rồi ngươi tiến lên hành lễ, ta để Vân Noãn nhận.”
Hiền phi nói xong buông lỏng tay đè vai của Hứa Vân Noãn ra, ra hiệu nàng đứng dậy.
“Vân Noãn, ta để ngươi nhận lễ tiết của Lâm lão phu nhân, cũng không phải để ngươi có lòng bất kính với trưởng bối, mà là quy củ triều đình như vậy, cho nên người người đều phải tuân thủ, ngươi cũng không ngoại lệ. Nhưng ngươi nhận lễ tiết của Lâm lão phu nhân, rốt cuộc có chỗ không nói được, hiện tại ngươi có thể cho Lâm lão phu nhân đứng dậy, sau đó tiến lên hành lễ vãn bối với nàng, như vậy mới tính là quy củ chu toàn.”
Hứa Vân Noãn đứng dậy: “Thỉnh Lâm lão phu nhân miễn lễ.”
Thoại âm rơi xuống, lại lên một bước quỳ gối đáp lễ: “Vãn bối Hứa Vân Noãn gặp qua lão phu nhân.”
Dưới mọi người mở miệng tán thưởng: “Hiền phi nương nương thực sự xử trí chu toàn.”
“Vẫn là nương nương nghĩ chu toàn.”