CHƯƠNG 595: CHÂN CÓ THỂ TRỊ?
Dịch giả: Luna Wong
Nghe trưởng công chúa, thần sắc của Hứa Vân Noãn hơi ngừng lại: “Trưởng công chúa, không có chuyện gì.” Bây giờ nàng có thể tìm thời gian đưa trưởng công chúa đi xem.
“Không, ” trưởng công chúa lắc đầu, thái độ thập phần kiên quyết, “Tâm huyết nhiều năm của Hứa Mặc, không thể bởi vì ta mà uổng phí.”
Nỗi lòng của Hứa Vân Noãn phá lệ phức tạp, căn bản không biết nên trả lời như thế nào: “Trường công chúa điện hạ…”
“Ngươi không cần có cách nghĩ tự trách, ta làm như vậy, không phải là vì ngươi, mà là vì Hứa Mặc.” Trưởng công chúa rũ đôi mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng lá thư, “Ta là sợ hắn trách ta.”
Hứa Vân Noãn giúp trưởng công chúa sửa sang chăn, chỉ có thể dời câu chuyện đi chỗ khác: “Thân thể của trưởng công chúa suy yếu, bao lâu không có mời thái y bắt mạch?”
“Không ngại, thân thể của bản thân ta, tự ta rõ ràng.”
“Vẫn là phải điều trị.”
Trưởng công chúa lắc đầu cắt đứt lời của Hứa Vân Noãn nói: “Ngươi biết quá khứ của ta và Hứa Mặc, vậy Mục Trần Tiêu có biết thân thế của hắn hay không?”
“Trưởng công chúa, người vẫn luôn biết?”
“Tự nhiên, nếu không có ta giúp đỡ Vệ quốc công che lấp, muốn thay mận đổi đào, cũng không phải dễ dàng như vậy.”
“Đa tạ đại ân của trưởng công chúa.”
“Không cần, ta làm như vậy, cũng là vì Hứa Mặc. Hứa Mặc nhất kính trọng đó là Tần thủ lĩnh, thường nói, sĩ vi trí kỷ giả tử, mà Tần thủ lĩnh là tri kỷ của hắn, đã như thế, ta tự nhiên cũng phải vì Tần thủ lĩnh, bảo toàn huyết mạch cuối cùng.” Trưởng công chúa nói bình thản, nhưng Hứa Vân Noãn nghe lại chỉ cảm thấy lòng chua xót.
“Trường công chúa điện hạ…”
“Cái khác ngươi không cần phải nói, nói ta cũng không muốn nghe. Ngươi nghe ta nói hết là được.”
“Vâng, thỉnh trường công chúa điện hạ phân phó.” Hứa Vân Noãn liền vội vàng gật đầu.
Trưởng công chúa cẩn thận cất phong thư xong: “Nếu ngươi và Trần Tiêu đã biết quá khứ, kế tiếp chỉ sợ toàn bộ triều đình cũng không an định.”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng lắc đầu: “Người hiểu lầm…”
Bookwaves.com.vn
“Ngươi không muốn báo thù cho Hứa Mặc sao?” Thần sắc của trưởng công chúa chợt lăng lệ, ánh mắt thẳng tắp đe dọa nhìn Hứa Vân Noãn, “Hứa Mặc nuôi ngươi nhiều như vậy? Dạy ngươi đạo lý nhân sinh, hộ ngươi áo cơm không lo, lẽ nào ngươi biết cừu nhân hại hắn đau khổ suốt đời, lại không muốn giúp hắn báo thù sao?”
Nhìn thần sắc của trưởng công chúa, Hứa Vân Noãn chợt mím môi, đột nhiên đã không có ý che giấu ý tưởng chân thật nữa: “Ta muốn… Nhưng cừu nhân là đế vương…”
“Cừu nhân đích thật là đế vương, nhưng lại là một đế vương gần đất xa trời, đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Nếu như trước đây ngươi không đưa dược hoàn kia vào trong hoàng cung, hắn đã chết rồi. Ngươi có hối hận không?”
“Tình huống lúc đó, nếu như đế vương gặp chuyện không may, không chỉ là hiền phi nương nương và đại hoàng tử, còn có Mục gia đồng dạng khó giữ được địa vị, lúc đó cứu không chỉ là hoàng thượng, càng vãn hồi thế cục của toàn bộ triều đình, nên không hối hận.”
“Quả thật không hỗ là Hứa Mặc dạy nên, phần tâm tính này khó có được.” Trưởng công chúa lộ ra vẻ hài lòng, “Vậy ngươi nhớ cho kĩ, trước đây an thiên hạ, bình tứ cảnh, không chỉ là tâm nguyện của Tần thủ lĩnh, cũng là tâm nguyện của ba vị gia gia ngươi, tuy rằng đế vương bất nhân, thế nhưng sau cùng hắn sáng lập một Đại An triều coi như an ổn. Cừu nhân của các ngươi là đế vương, chứ không phải toàn bộ thiên hạ.”
“Ý của trưởng công chúa điện hạ là ủng hộ chúng ta tìm hoàng thượng báo thù, nhưng không muốn làm cho cả thiên hạ rung chuyển bất an một lần nữa?”
“Phải.”
“Vân Noãn hiểu.” Hứa Vân Noãn liền vội vàng gật đầu.
“Trong miệng ngươi nói hiểu, trong lòng đã nhớ chưa?”
“Vân Noãn đã nhớ, cũng sẽ chuyển đạt ý này cho Trần Tiêu.”
Trưởng công chúa nhìn Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt mang theo thâm ý: “Mục Trần Tiêu bên kia ta cũng không lo lắng, Vệ quốc công cùng với nhi tử của hắn Mục Dật Chi đều là hạng người vì bảo vệ gia quốc không tiếc bỏ qua cái tôi , Mục Trần Tiêu được bọn họ giáo dục, cũng là một suất tài tâm hệ thiên hạ khó có được, ta lo lắng là ngươi.”
Hứa Vân Noãn chợt nâng đôi mắt lên, lập tức lộ ra một tia cười khổ: “Trưởng công chúa là lo lắng ta sẽ là bởi vì báo thù mà không lấy đại cục làm trọng?”
“Không sai, kiến thức sở tác sở vi của ngươi, không khó nhìn ra ngươi là hạng người thà làm ngọc vỡ, huống chi, vì Vệ quốc công và Mục Trần Tiêu, ngươi cũng không có chuyện gì làm không được đi?”
Hứa Vân Noãn không nghĩ tới trưởng công chúa lại hiểu bản thân như thế.
“Hứa Vân Noãn, Hứa Mặc bọn họ cho tới bây giờ không nói với ngươi những quá khứ này bởi vậy có thể thấy được, bọn họ hy vọng ngươi có thể không lưng đeo bất luận gánh nặng gì, bình yên sống cả đời, ta không biết vì sao ngươi chấp nhất truy tra vãng tích của bọn họ, lúc này ngươi đã biết, nên không thể đi lệch đường, nhớ kỹ chờ mong của ba vị gia gia đối với ngươi, bọn họ hy vọng ngươi có thể an bình yên nhiên sống sót, cho nên chớ bị cừu hận che hai mắt.”
Bookwaves.com.vn
Trong lòng Hứa Vân Noãn chợt run lên: “Vân Noãn minh bạch.”
“Ngươi minh bạch là tốt rồi, về phần những thứ khác, ta cũng không nói cái gì nữa, thần y trước vẫn tìm kiếm kia có chút hạ lạc, ít ngày nữa sẽ đưa đến kinh thành, chân của Mục Trần Tiêu vẫn là còn trị được.”
Hứa Vân Noãn ngạc nhiên đứng dậy: “Trưởng công chúa, người nói là sự thật?”
“Y thuật của người kia tạm được, nhưng tính tình phá lệ cổ quái, có thể chữa khỏi cho Mục Trần Tiêu hay không còn chưa biết được, ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm.”
“Mặc kệ có thể chữa khỏi cho Trần Tiêu hay không, Vân Noãn đều ở đây khấu tạ đại ân của trưởng công chúa.”
“Không cần, ngươi tới cũng đủ lâu rồi, lưu lại nữa ta sợ hiền phi sẽ lo lắng, ngươi hành lễ cho nàng xong, sau đó rời cung đi.”
“Vâng.” Hứa Vân Noãn đứng dậy, về phía sau đi hai bước, lại không tự chủ được dừng lại, “Trưởng công chúa điện hạ, sau này ta có thể thường xuyên vào cung thỉnh an người không?”
Nhãn thần của trưởng công chúa chợt run lên, dừng lại một lát, mở miệng nói: “Ngươi tới thỉnh an có ích lợi gì?”
“Trù nghệ của đại gia gia rất xuất chúng, hắn đã từng dạy ta Quế Hoa cao, ta muốn rảnh rỗi không có việc gì, cũng làm một cao điểm cho trưởng công chúa nếm thử.”
Trưởng công chúa nghiêng người sang hai bên trái phải: “Ân.”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng xoay người lui xuống, vừa lui cửa, đã nghe được tiếng khóc đè nén của trưởng công chúa từ trong điện truyền đến.
Đại gia gia lần đầu tiên dạy nàng làm đồ, đó là món Quế Hoa cao này, vì thế còn chuyên môn ở phía sau núi trồng mấy cây quế.
Nàng và những hai vị gia gia khác đều không thích đồ ngọt, trước đây làm còn tưởng rằng là đại gia gia thích, nhưng sau khi cao điểm làm xong, đại gia gia cũng chưa bao giờ ăn, chỉ bày ở nơi đó, chờ cao điểm hỏng thì bỏ, làm lại một đĩa khác.
Khi đó nàng không rõ, vì sao đại gia gia chấp nhất làm Quế Hoa cao tất cả mọi người không thích ăn, hôm nay ngẫm lại, hắn làm cũng không phải là cao điểm, mà là tưởng niệm nhiều năm không chỗ để.
Đại gia gia, ta gặp được trưởng công chúa rồi, trưởng công chúa vô cùng tốt, chờ chuyện kinh thành bên này xong, ta liền mang theo nàng đến Thanh Nhạc sơn thăm ngươi.
Đi ra Ngưng Phượng cung, Hứa Vân Noãn lau khô lệ ngân, ngẩng đầu liền thấy hiền phi chờ ở cách đó không xa.
Hứa Vân Noãn vội vã đi hai bước: “Mẫu thân…”
“Nghe nói ngươi vào cung, trong lòng mẫu thân cao hứng, nên ở chỗ này chờ ngươi, đi thôi, Hạo Nguyệt hiên chuẩn bị thức ăn canh ngươi thích ăn nhất.” Hiền phi tiến lên cầm tay của Hứa Vân Noãn, mang theo nàng đi hướng Hạo Nguyệt hiên.