Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 597: CÓ PHẢI LÀM NŨNG KHÔNG?

Dịch giả: Luna Wong

Mục Trần Tiêu lăng lăng nhìn về phía Hứa Vân Noãn, sau khi phục hồi lại tinh thần, bên tai nhất thời dính vào một tia đỏ ửng: “Vân Noãn, nàng đang nói cái gì?”

“Ta nói là tình hình thực tế a, ” Gương mặt của Hứa Vân Noãn mang theo đỏ bừng, thế nhưng thái độ lại hết sức thản nhiên, “Sau này hai chúng ta thành hôn, ta không ngại cả ngày ngươi ngồi ở xe lăn, thế nhưng hài tử thì sao? Hài tử khi còn bé luôn luôn hoạt bát hiếu động, gia gia lớn tuổi rồi, cả ngày chạy theo hài tử nhất định không được, cũng cần dựa vào ngươi.”

“Hài tử…” Trong đầu Mục Trần Tiêu nhất thời hiện lên cảnh mơ trước đó, trong giấc mộng hai hài tử như tuyết đoàn từ trong bụi hoa chui ra ngoài, nhào vào trong ngực của hắn gọi cha, tốt đẹp tới như mộng ảo.

“Đúng không, cho nên, vì hài tử, chân của ngươi cũng phải chữa cho tốt a, còn nữa, Trần Tiêu, ngươi thật không ngại trên chân tàn tật sao?” Hứa Vân Noãn ngẩng đầu, ánh mắt thông thấu nhìn Mục Trần Tiêu.

“Vân Noãn…” Đối mặt với cặp mắt kia, trong lúc nhất Mục Trần Tiêu thời dĩ nhiên không biết nên nói cái gì.

“Tại sao không nói chuyện? Trước ngươi nói, trong lòng có mục tiêu khác, nên không hề lưu ý hai chân có thể trị khỏi hay không. Mặt ngoài ngươi nói đạm nhiên, nhưng trên thực tế, cũng đang sợ.” Hứa Vân Noãn trực tiếp vạch trần ngụy trang kiên cường của Mục Trần Tiêu.

“Xin lỗi.” Mục Trần Tiêu rũ đôi mắt xuống, mặt quay về phía nữ tử mình âu yếm, thế nào cũng khắc chế không nổi tự ti trong lòng.

“Trần Tiêu, nói những thứ này với ta và ngươi, cũng không phải muốn ngươi nói xin lỗi, mà là hy vọng, ngươi có thể càng tín nhiệm ta thêm một chút, trước đây, gia gia lớn tuổi, thân thể lại không tốt, rất nhiều chuyện đều phải giấu, thậm chí chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng ta không giống, ta là thê tử của ngươi, sau này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều có thể sóng vai mà đi.”

Hứa Vân Noãn chân thành nhìn Mục Trần Tiêu, đáy mắt mang theo một chút quang mang: “Trần Tiêu, chúng ta là thân mật nhất, không phải sao?”

Mục Trần Tiêu nắm chặt tay của Hứa Vân Noãn, trực tiếp kéo nàng vào trong ngực của mình: “Vân Noãn…”

Bookwaves.com.vn

Ái ý trong lòng ý chảy không ngừng, toàn bộ lồng ngực giống như muốn nổ tung, hắn cũng khắc chế không nổi cảm tình trong lòng nữa, chỉ có ôm thật chặt nàng như vậy, mới có thể cảm giác được sống lại rõ ràng.

“Vân Noãn…”

“Ta ở đây!”

Gương mặt của Hứa Vân Noãn nóng lên, lại to gan đưa tay ôm ở cổ Mục Trần Tiêu, lặng lẽ động, toàn bộ cuộn tròn rúc vào trong ngực của hắn.

Đại gia gia nói qua, nếu có một ngày chân chính thích một người, vậy nhất định phải hạ thủ ổn chuẩn ngoan, tuyệt đối không thể cho người cơ hội đào tẩu, giam lại trước rồi nói, nàng như vậy, coi như là nhốt Trần Tiêu rồi đi?

Mục Trần Tiêu ôm Hứa Vân Noãn, gương mặt tới gần cổ của nàng, hít một hơi thật sâu, tâm tình nội tâm không được cuồn cuộn: “Vân Noãn, ta muốn trị khỏi hai chân, ta muốn bồi nàng, cùng… hài tử tương lai của chúng ta, nhưng ta…”

Hứa Vân Noãn nhìn Mục Trần Tiêu, càng thêm xề gần một ít, hô hấp tương giao, trong thanh âm mang theo chờ mong: “Nhưng mà cái gì? Trần Tiêu, ngươi nghĩ thế nào, đều có thể nói cho ta biết.”

“… Nhưng ta sợ, ” Mục Trần Tiêu nhắm hai mắt lại, thật chặt ôm Hứa Vân Noãn vào trong ngực, “Trước, lòng ta tồn hy vọng, nhưng bất kể ta uống bao nhiêu chén thuốc, ghim bao nhiêu lần châm cứu, hai chân này, cũng khó mà có chút cảm giác. Cái loại kinh lịch từ tâm tồn hy vọng đến đầy mắt tuyệt vọng này, thật sự quá đáng sợ…”

Hứa Vân Noãn ngẩng đầu lên, hai tay dâng gò má của Mục Trần Tiêu: “Nếu như ta bồi ngươi thì sao?”

“Ân?” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng nâng mắt, trong ánh mắt kiên định trầm ổn trước đó hiện lên một tia chần chờ.

“Ta nói, nếu như ta bồi ngươi? Có hi vọng, ta liền bồi ngươi cùng nhau nỗ lực, không hy vọng, ta liền bồi ngươi đi ra thung lũng, mặc kệ con đường phía trước thế nào, ta ngươi thủy chung ở cạnh nhau, như vậy Trần Tiêu, ngươi có thể vì ta dũng cảm một ít không?”

Mí mắt của Mục Trần Tiêu khẽ run lên, ý tưởng chân thật nhất trong lòng khắc chế không nổi tuôn ra miệng lai: “Vân Noãn, nàng thực sự sẽ vẫn luôn ở đây đúng không?

“Đó là tự nhiên, phu thê một thể, lẽ nào ngươi còn muốn bỏ ta sao?” Hứa Vân Noãn mắt mở tròn vo, một mắt hung ác trừng Mục Trần Tiêu, “Nói cho ngươi biết, tuy rằng ta không thích hoàng đế kia, nhưng lúc này hắn là đế vương, đế vương tứ hôn, đó chính là ván đã đóng thuyền, căn bản không cho phản bác, coi như ngươi muốn hối hôn cũng không được!”

Bị Hứa Vân Noãn “Hung ác độc địa” trừng, lại nhìn đôi bàn tay trắng như phấn đang giơ lên của nàng, Mục Trần Tiêu sáng suốt lắc đầu: “Không có, ta chưa từng có nghĩ tới chuyện hối hôn.”

Bookwaves.com.vn

Hắn thật vất vả mới chiếm được cơ hội này, làm sao có thể nỡ hối hôn chứ?

Nếu như không thể thú được Hứa Vân Noãn, như vậy kiếp này của hắn chắc chắn cô độc sống quãng đời còn lại, không bao giờ động tâm với những người khác nữa.

“Nếu chưa từng muốn hối hôn, như vậy chúng ta nhất định sẽ không xa nhau, cho nên, lo lắng trước đó của ngươi căn bản là lời nói vô căn cứ. Chờ một chút, ” Mắt của Hứa Vân Noãn đột nhiên sáng trông suốt nhìn sang, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má của Mục Trần Tiêu, “Trần Tiêu, sẽ không phải là ngươi đang làm nũng chứ?”

Mục Trần Tiêu chợt cứng đờ: “Ta không có.”

“Ngươi thì có!” Hứa Vân Noãn như là phát hiện phân nửa đại bảo bối gì, trực tiếp dán gương mặt tại trên mặt của Mục Trần Tiêu cà cà, “Ngươi không hối hôn, ta chắc chắn sẽ không ly khai, đạo lý này ngươi tất nhiên hiểu, như vậy ngươi lại hết lần này tới lần khác lo lắng ta sẽ rời đi, trên thực tế, ngươi chính là muốn nghe ta bảo chứng với ngươi đúng hay không? Ngươi muốn nghe ta dỗ ngon dỗ ngọt ngươi phải không?”

Hứa Vân Noãn bày dáng dấp dược dược dục thí, bắt đầu vơ vét dạng lời gì mới tính là dỗ ngon dỗ ngọt.

Gò má của Mục Trần Tiêu nhất thời hồng thấu, Mục tướng quân đối mặt thiên quân vạn mã cũng không đổi màu, giờ khắc này bị vài ba câu nói của Hứa Vân Noãn quân lính tan rã.

“Ta… Ta không có…”

“Ân? Ngươi không muốn ta dỗ ngon dỗ ngọt ngươi?” Hứa Vân Noãn ủy khuất ba ba nháy mắt.

“Không có…”

Hứa Vân Noãn nhào vào trong lòng Mục Trần Tiêu, đụng xe lăn của hắn lui về phía sau hai bước: “Ta liền biết, ngươi muốn nghe.”

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra lời trái lương tâm: “Vậy nàng muốn nói cái gì?”

Hai tay của Hứa Vân Noãn vòng ở cổ của Mục Trần Tiêu, nỗ lực suy nghĩ một lát sau, mở miệng nói rằng: “Trần Tiêu, ta sẽ bồi ngươi, vẫn bồi ngươi.”

Mục Trần Tiêu đột nhiên khẽ cười một tiếng.

Hứa Vân Noãn giơ tay lên bưng kín cái miệng của hắn, gương mặt càng hồng nhuận: “Có phải ngươi đang chê cười ta hay không?”

Mục Trần Tiêu nhanh chóng nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ta cho ngươi biết, ta đây là vừa học được dỗ ngon dỗ ngọt, trong lúc nhất thời không có kinh nghiệm, chờ ta học thêm hai ngày, nhất định sẽ nói thuần thục.”

Mục Trần Tiêu giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Hứa Vân Noãn: “Vậy… Vậy nàng tới tìm ta luyện tập được không?”

“Ngoại trừ tìm ngươi, còn có thể tìm ai?” Hứa Vân Noãn không hiểu.

“Không có.”

Trong mắt Mục Trần Tiêu mang theo tiếu ý, lúc này nhìn dáng dấp của Hứa Vân Noãn, tất cả thấp thỏm và bất an trong lòng toàn bộ đều biến mất.

Làm nũng sao?

Nếu như có thể đổi lấy nhìn kỹ và đáp lại ấm áp của Hứa Vân Noãn, như vậy tính là làm nũng cũng được đi?

“Khụ khụ…” Hàn Yên ở nơi hơi bị xa ho khan hai tiếng.

Hứa Vân Noãn chợt phục hồi lại tinh thần, vội vã ngồi vào trên băng đá một bên.

“Hàn… Hàn Yên, làm sao vậy, có chuyện gì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui