CHƯƠNG 600: TA ĂN, NGƯƠI NHÌN
Dịch giả: Luna Wong
Sáng sớm hôm sau, Hứa Vân Noãn thức dậy sớm bắt đầu đến thiện phòng bận việc, tiền tiền hậu hậu bận rộn hơn nửa canh giờ, mới đưa cơm sáng làm xong cho Lâm lão phu nhân.
Lưu Lan bước nhanh đi đến: “Nô tỳ gặp qua tiểu thư.”
“Lưu Lan, ngày hôm nay không phải ngươi nghỉ ngơi sao? Sao đến sớm như vậy?”
Thị nữ bên người Hứa Vân Noãn quá nhiều, nên cắt lượt an bài ngày nghỉ.
“Hồi bẩm tiểu thư, Úc Khoảnh bên kia truyền lời đến, nói là chiến trường bên kia có tin tức rồi.”
Tinh thần của Hứa Vân Noãn chấn động: “Lúc này tin tức truyền tới, chắc là tam hoàng tử mới vào chiến trường đã lập được công huân đi?”
“Phải, tam hoàng tử bắt sống một tướng lĩnh Tây Khương.”
Hứa Vân Noãn gật đầu: “Tin tức này truyền tới, người cùng phe với tam hoàng tử hẳn là thập phần đắc ý, ngươi nói chuyện này với Nguyệt Thụ, để nàng truyền tin cho nghĩa mẫu, những lời khác đều không cần nhiều lời, nàng sẽ rõ.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Tâm tình của Hứa Vân Noãn cực tốt mang theo mấy cái hộp đựng thức ăn đi tới viện tử của Lâm lão phu nhân.
Lâm lão phu nhân thật sớm đã thức dậy chờ ở trong viện tử, thấy Hứa Vân Noãn, lộ ra một thần sắc ngoài cười nhưng trong không cười, rõ ràng là sớm có chuẩn bị: “Sớm như vậy đã tới rồi?”
“Vân Noãn gặp qua Lâm lão phu nhân, hôm qua ta qua đây chọc giận người một lần, nghĩ đến buổi tối người cũng không có ăn bao nhiêu đồ, nên sáng sớm hôm nay, thật sớm đưa đồ ăn đã làm xong qua đây, đỡ phải lão phu nhân đói lả.”
Hứa Vân Noãn cười hì hì, tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nàng cười đến tươi đẹp như vậy, lão phu nhân nhìn thấy tâm tình luôn có thể tốt hơn một hai phần đi?
Nhìn dáng dấp của Hứa Vân Noãn, lão phu nhân không biết vì sao thần sắc càng ngày càng lãnh thanh: “Thấy ngươi cười nịnh nọt như vậy, khẩu vị gì ta cũng không có nữa.”
Lão phu nhân nói xong, dư quang của khóe mắt cẩn thận nhìn biểu tình của Hứa Vân Noãn.
Nữ hài tử tuổi càng là nhỏ, da mặt càng mỏng, bị nàng nói như vậy, nét mặt nhất định không nhịn được.
Nhưng không nghĩ, thần sắc của Hứa Vân Noãn không thay đổi chút nào, nghe được lão phu nhân nói không khẩu vị, như trước làm hết phận sự mở hộp đựng thức ăn, bưng các dạng thức ăn tinh sảo và cháo phẩm lên bàn.
Bookwaves.com.vn
“Lão phu nhân không vị khẩu, nhịn đói một bữa cũng không có gì, tục ngữ nói, đói tốt hơn quá no, lão phu nhân lớn tuổi rồi, ăn quá no khó tránh khỏi sẽ bỏ ăn, bỏ đói một hai bữa, ngược lại có lợi đối với thân thể khoẻ mạnh. Nếu lão phu nhân không muốn ăn, vậy nhìn ta ăn đi.”
Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp rửa tay liền bắt đầu động đũa.
Lâm lão phu nhân căn bản không nghĩ tới Hứa Vân Noãn lại sẽ làm như vậy, trong lúc nhất thời sững sờ ở tại chỗ, sau khi phản ứng kịp, chỉ cảm thấy một cơn tức giận từ trong lòng xông tới, thế nào đều không nén được: “Đây không phải làm cho ta sao? Sao ngươi ăn an tâm thoải mái như vậy?”
Hứa Vân Noãn lộ ra một bộ biểu tình kỳ quái: “Là lão phu nhân người tự nói không ăn, sao lúc này lại oán tới trên đầu ta rồi? Tục ngữ nói, lãng phí lương thực đáng xấu hổ, trong lòng ta coi trọng lão phu nhân, cơm sáng này hoàn toàn làm theo danh sách lão phu nhân liệt kê ra trước đó, dùng cũng đều là nguyên liệu nấu ăn thượng phẩm, bản thân lão phu nhân không ăn, chẳng lẽ còn muốn bỏ mấy thứ này sao?”
Lâm lão phu nhân ngửi trận trận hương khí từ trên bàn truyền tới, đang muốn mạnh miệng giáo huấn thêm Hứa Vân Noãn hai câu, nhưng không nghĩ bụng kêu ọc ọc, để sắc mặt của nàng nhất thời đen thui.
Hứa Vân Noãn thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, vội vã uống một thìa cháo thật to, lúc này nếu nàng bật cười, sợ rằng sau này làm sao lấy lòng vị lão phu nhân này nữa, đều không làm nên chuyện gì.
Lâm lão phu nhân nhìn thấy dáng dấp của Hứa Vân Noãn, sắc mặt càng phát đen: “Ngươi dừng lại cho ta! Nếu làm cơm nước để hiếu kính trưởng bối, dựa vào cái gì để một mình ngươi ăn sạch?”
Hứa Vân Noãn vội vã múc một chén làm cháo, đưa tới trước mặt của lão phu nhân: “Vậy người thưởng một mặt mũi, nếm thử những thức ăn ta làm xem có phù hợp với khẩu vị của người hay không, để sau này muốn tìm tra của ta, cũng có thể nói đúng không?”
“Bớt ở chỗ này cợt nhả, thật nghĩ những thứ thủ đoạn đòi hỉ nho nhỏ này của ngươi, có thể để ta buông tha hận ý nhiều năm sao?”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười, đặt cháo ở trước mặt của lão phu nhân: “Tâm tình của lão phu nhân đã không tốt, nếu như ta lại cả ngày sắc mặt khổ như hoàng liên vậy, chẳng phải càng để người sốt ruột sao? Ta cười nhiều một chút, lão phu nhân nhìn thấy nếu trong lòng có thể có một tia sung sướng, coi như là một phần công lao.”
Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ, trong dáng tươi cười không thấy một tia một hào lo lắng, phảng phất như ánh dương quang trán phóng trận trận ấm áp.
Lâm lão phu nhân thấy bộ dáng như vậy của nàng, không biết vì sao, ngực có chút phát đổ, không khỏi bưng chén cháo lên uống một ngụm.
“Vị đạo của cháo này nhạt nhẽo, một chút cũng không ngon.”
Bookwaves.com.vn
“Đây không phải là sắp đến ngày giỗ của công công và bà bà sao? Ta nghĩ trên dưới Mục gia đều kỵ một chút thức ăn mặn, coi như là biểu đạt một chút tôn kính.”
Lâm lão phu nhân hơi sửng sờ, lập tức bưng chén cháo tiếp tục uống.
Hứa Vân Noãn đưa hai món nhỏ thanh khẩu đến trước mặt của lão phu nhân: “Lão phu nhân nếm thử hai món nhỏ này xem, ta không biết người đến tột cùng thiên dạng vị đạo gì, nên đi hỏi gia gia thử, sinh tiền bà bà thích ăn cái gì nhất, sau khi hỏi qua mới biết được thiên thích vị chua ngọt, cho nên ta liền làm hai món nhỏ này, nghĩ người là mẫu thân của bà bà, khẩu vị cũng không sai biệt lắm.”
Lâm lão phu nhân phịch một tiếng buông đũa xuống, giữa mi nhãn tràn đầy tàn khốc: “Ngươi gọi từng tiếng bà bà, lẽ nào ngươi không biết chỗ đau xót nhất trong lòng ta là nữ nhi của ta sao, ngươi lúc nào cũng nhắc tới, có phải cố tình không muốn để cho ta ăn ổn ăn một bữa cơm hay không?”
Hứa Vân Noãn lại không chút sợ hãi nào: “Ba vị gia gia đã qua đời của ta, cũng là đau thương trong lòng ta, nhưng ta lại nguyện ý thường nhắc bọn họ, bởi vì luôn nghĩ, nhiều người nhớ, là chia một phần niệm tưởng. Lão phu nhân, nếu như ta và Trần Tiêu thực sự quên bà bà, người mới thật nên tức giận đi?”
“Câm miệng!”
“Được, lúc này người không muốn nói, vậy ăn thêm vài thứ, lúc nào nguyện ý nói, thì sai người gọi ta qua đây.”
Lâm lão phu nhân vốn có không có khẩu vị gì, nhưng khi nhìn thấy Hứa Vân Noãn ăn hương vị ngọt ngào, tư thế hầu như một mình ăn sạch hơn nửa mặt bàn, lại không rõ không cam lòng tỏ ra yếu kém, theo khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.
Thẳng đến Hứa Vân Noãn thu thập chén đĩa ly khai, nàng còn lăng lăng chưa tỉnh hồn lại.
Ma ma phục vụ đi đến, nhìn thấy bộ dáng như vậy của nàng, có chút lo lắng nói rằng: “Lão phu nhân đây là thế nào?”
“Ngươi cảm thấy Hứa Vân Noãn phiền không?”
Ma ma lộ ra một thần sắc chần chờ: “Lão phu nhân muốn nghe lời thật sao?”
“Nếu muốn nghe lời nói dối, còn hỏi ngươi làm cái gì?”
Ma ma biết rõ tính cách của lão phu nhân, nghe vậy cười một cái nói: “Nô tỳ trái lại cảm thấy quận chúa là một cô nương thông thấu khó có được.”
Lâm lão phu nhân hừ một tiếng: “Cái gì thông thấu với không thông thấu, quả thực chính là khối lưu manh!”
Hơn nữa, nói không chừng Hứa Vân Noãn kia liền biết chút ít thủ đoạn yêu dị gì, nếu không, làm sao nàng vừa cười rộ lên, sẽ để người nhìn không thể chán ghét nổi chứ?