CHƯƠNG 601: NÀNG ĐÂY LÀ ĐANG CHÂM LỬA
Dịch giả: Luna Wong
Trong triều đình, tin tức tam hoàng tử suất lĩnh đại quân ở trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi, còn bắt sóng được một tướng lĩnh Tây Khương truyền đến, hoàng đế nghe vậy long tâm đại duyệt, nói thẳng sau khi tam hoàng tử trở về tất có trọng thưởng.
Phe cánh của tam hoàng tử nắm lấy thời cơ, có người mượn cơ hội đưa ra cho tam hoàng tử một phong hào, lấy đó có thể cổ vũ lòng cầu tiến của tam hoàng tử, thứ hai cũng có thể cổ vũ quân tâm.
Hoàng đế vẫn chưa đáp ứng tại chỗ, thế nhưng thái độ lại xuất hiện một chút dao động.
Phe cánh của tam hoàng tử nhất thời cảm thấy thấy được hy vọng, hai ngay kế tiếp, không ngừng ở triều đường khen công tích của tam hoàng tử, tận lực thỉnh phong cho hắn.
Tin tức truyền ra ngoài cung, sau khi Hứa Vân Noãn nghe xong nhẹ nhàng cười: “Phe cánh này của tam hoàng tử thượng thoan hạ khiêu, thật không biết là thỉnh phong hay là chiêu họa cho tam hoàng tử, có vây cánh thiếu kiên nhẫn như vậy, tam hoàng tử này còn muốn thành sự sao?”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng để bút lông trong tay xuống, bỏ thư vào phong: “Tam hoàng tử vì mở rộng lúc ảnh hưởng của mình ở trong triều, đối với những quan viên dựa vào này có thể nói là ai đến cũng không cự tuyệt, bởi vậy những quan viên dưới trướng hắn, phẩm chất coi như là so le không đồng đều, nguyên vốn hắn ở kinh thành hoàn hảo, hôm nay ly khai, đã không có áp chế, những người đó liền muốn làm gì thì làm.”
“Thấy trong triều như vậy, ta đột nhiên không có gì lo lắng với chỗ của tam hoàng tử nữa.”
“Vân Noãn yên tâm, sau trận kinh lịch này, tam hoàng tử bên kia không bao giờ cần lo lắng nữa.”
“Ân.” Hứa Vân Noãn mỉm cười ngọt ngào, tuy rằng nàng không úy kỵ Thẩm gia, cũng không sợ tiếp tục cứng rắn tới cùng với Thẩm gia, thế nhưng nàng thích loại dáng dấp phí hết tâm tư giúp nàng tìm cách này của Mục Trần Tiêu, “Trần Tiêu, không nên cứ nói loại chuyện không có ý nghĩa này, chúng ta không phải nên bắt đầu luyện tập một chút sao?”
Mục Trần Tiêu hơi sửng sờ, hầu kết lăn lên trượt xuống: “Ta…”
Bookwaves.com.vn
“Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn chuẩn bị một chút?”
“Cũng không có…”
“Vậy liền bắt đầu đi.”
“… được.” Mục Trần Tiêu đáp ứng, hơi tới gần chỗ của Hứa Vân Noãn.
“Ân? Trần Tiêu, ngươi đang làm cái gì?” Một đôi mắt của Hứa Vân Noãn trong suốt.
“Ta… Không phải nàng nói muốn luyện tập sao?”
“Ta nói thếa, nhưng ta nói là luyện tập dỗ ngon dỗ ngọt, ngươi cho là cái gì?” Hứa Vân Noãn áp sát Mục Trần Tiêu, khóe môi mang theo một nụ cười xấu xa, “Mới vừa rồi ngươi dựa sát ta như vậy, là muốn làm gì?”
Mục Trần Tiêu vội vã ngồi thẳng người, thần sắc trở nên chính kinh không gì sánh được: “Chính là muốn tới gần nói chuyện với nàng.”
“Xề gần nói chuyện gì?”
“Nếu muốn dỗ ngon dỗ ngọt, vậy để người bên ngoài nghe được cũng không tốt lắm, xề gần, thanh âm có thể nhỏ một chút.”
“Nga!” Hứa Vân Noãn nghiêm trang gật đầu, “Nguyên lai là như vậy a, đã bình thường như vậy, vậy ngươi mặt đỏ cái gì?”
Hứa Vân Noãn trực tiếp tựa đến sát bên người Mục Trần Tiêu, Mục Trần Tiêu không có ngồi vững, ngã sang một bên, vội vàng dùng tay chống đỡ.
Hứa Vân Noãn lại không chút khách khí nào, theo phương hướng Mục Trần Tiêu ngã xuống, kết kết thật thật đụng vào trong ngực của hắn.
“Trần Tiêu, ta đột nhiên phát hiện, đồ trong Minh Hối hiên này làm cực tốt.”
Mục Trần Tiêu bị đụng đầy cõi lòng, cả người cả trái tim đều phồng đến tràn đầy: “Tốt ở nơi nào?”
“Ngươi xem, bàn này, là đặc chế, tiện cho lúc ngươi không ngồi xe lăn, ngồi dưới đất vừa lúc hợp, hơn nữa, vì phòng ngừa ngươi đập đầu tổn thương bản thân, bàn này lại rất nhẹ, ngã vào trên người ngươi như ta vậy, dùng chân nhẹ nhàng đạp một cái, liền đẩy nó sang một bên rồi, kể từ đó, hai chúng ta lăn lộn trên mặt đất đều có chỗ trống.”
Mục Trần Tiêu nhìn bàn bị đẩy ra, ánh mắt hơi chìm chìm, tay ôm vòng eo của Hứa Vân Noãn hơi buộc chặt: “Vân Noãn, nàng đứng lên trước.”
Hứa Vân Noãn càng xề gần Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, bước đầu tiên của luyện tập dỗ ngon dỗ ngọt, chính là phải ăn ngay nói thật, không thể miệng không đối tâm. Ngươi cẩn thận nghĩ lại một chút, ngươi thực sự muốn ta đứng dậy sao?”
“Ta… Ta muốn.”
Bookwaves.com.vn
“Không, ngươi không muốn!” Hứa Vân Noãn trực tiếp tựa ở trên ngực Mục Trần Tiêu, hơn phân nửa trọng lượng đặt ở trên người của Mục Trần Tiêu, “Ngươi một lần nữa nói.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng: “Vân Noãn, ta… Ta chỉ là hai chân tàn tật…”
“Ân, ta biết a…”
“Như nàng vậy… đè ở trên người ta, là rất nguy hiểm.”
“Có nguy hiểm gì? Ta cố ý xem qua rồi, hai chân của ngươi là trúng độc, trong ngày thường bảo dưỡng rất tốt, sẽ không dễ dàng bị đè hỏng.”
Mục Trần Tiêu một tay ôm lấy Hứa Vân Noãn, cánh tay hơi cố sức, hai người lăn nửa vòng trên mặt đất, vị trí trên dưới chuyển hoán trong một sát na.
Hứa Vân Noãn nằm trên mặt đất, ngước mắt nhìn đôi mắt thâm trầm tới cực điểm của Mục Trần Tiêu, trì độn hiểu ý trong lời của Mục Trần Tiêu: “A, Trần Tiêu, ngươi nói đúng, là cực nguy hiểm.”
Trên trán Mục Trần Tiêu thấm ra vết mồ hôi nhè nhẹ, cổ họng cổn động càng lợi hại: “Vân Noãn…”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn không tự chủ được rơi vào nơi cổ của Mục Trần Tiêu, bỗng nhiên tò mò giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt trên hầu kết của Mục Trần Tiêu: “Còn cực thần kỳ…”
Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy ầm ầm một tiếng, huyết dịch cả người sôi trào trong một sát na, hắn cúi xuống hôn, trực tiếp ngăn chặn miệng của Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn lăng lăng nắm chặt y phục trước ngực của Mục Trần Tiêu, lần đầu tiên minh bạch cái gì gọi là dẫn lửa thiêu thân.
Một lát sau, Mục Trần Tiêu mới chậm rãi khởi động thân thể: “Vân Noãn, ta…”
Hứa Vân Noãn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi của mình một cái: “Có phải môi của ta bị ngươi cắn nứt rồi hay không, có chút đau…”
“Xin lỗi, vừa rồi ta không chưởng khống tốt lực đạo…”
Gương mặt cỉa Hứa Vân Noãn đỏ lợi hại: “Không có việc gì, luyện tập thêm hai lần là được.”
Sau khi nói xong, nàng chợt hoàn hồn, nỗ lực làm bộ dáng dấp bình tĩnh.
“Nguyên lai vừa rồi ngươi áp qua đây, là muốn luyện tập cái này a, vậy ngươi nói thẳng nha, phản chính ta sẽ bồi ngươi luyện.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Là… Là ta không tốt.”
“Ân, vốn chính là ngươi không tốt.” Hứa Vân Noãn chậm rãi ngồi dậy, không được tự nhiên chỉnh sửa lại vạt áo một chút, “Vậy… Ta đây đi làm cơm cho Lâm lão phu nhân trước, ngươi muốn luyện tập, thì tìm thời gian rảnh…”
Mục Trần Tiêu giơ tay lên kéo ống tay áo của Hứa Vân Noãn, nâng mắt nhìn nàng, đáy mắt mang theo đưa tình thâm tình: “Vân Noãn, nàng có trách ta đường đột không?”
Hứa Vân Noãn trực tiếp nhào tới, gặm một cái ở bên môi Mục Trần Tiêu: “Không có việc gì, ngươi đường đột ta, ta đường đột lại, như vậy hai chúng ta huề nhau.”
Nói xong, liền vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Mục Trần Tiêu chậm rãi ngồi thẳng người, sau đó lén lút dời bàn trở về, không biết vì sao, trong lòng lóe lên một cái ý nghĩ:
Bố trí trong Minh Hối hiên này, hình như là cực tiện cho bọn họ… Khụ khụ, luyện tập, không chỉ có bàn tiện di động, đất này cũng trải thảm dày, mới vừa rồi lăn nửa vòng, đều cảm thấy cực kỳ mềm mại.
Úc Khoảnh vào cửa, thấy bàn hơi lộ ra xốc xếch, liền vội vàng tiến lên giúp đỡ chỉnh lý: “Công tử, người cùng cô nãi nãi cãi nhau?”
“Không có.”
“Mới vừa rồi cô nãi nãi bước nhanh đi ra ngoài, mắt đều đỏ lên vì tức đó!”
“Câm miệng!”
“Vâng.”