Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 602: THÀ GIẾT LẦM CÒN HƠN BỎ SÓT

Dịch giả: Luna Wong

Bị Úc Khoảnh làm giản đoạn như vậy, tâm tình kích động của Mục Trần Tiêu chậm rãi bình phục, bất quá, vừa nhìn thấy bàn, liền luôn luôn nhớ tới dáng dấp nhãn thần của Hứa Vân Noãn tinh sáng nói tiện, cũng không có tâm tư tiếp tục ngồi trơ nữa.

Úc Khoảnh thấy Mục Trần Tiêu muốn đứng dậy, liền vội vàng tiến lên giúp đỡ ngồi vào xe lăn: “Công tử, trong triều đình có người của tam hoàng tử tiếp tục nháo, chúng ta bên này cũng không cần phí bao nhiêu khí lực, lúc này, có phải người nên quan tâm một chút trưởng công chúa bên kia hay không?”

“Trưởng công chúa bên kia có Vân Noãn, không cần ta phí tâm.”

“Như vậy a.” Úc Khoảnh suy nghĩ chỉ chốc lát, bỗng nhiên có chút kỳ quái nhìn về phía Mục Trần Tiêu.

Mục Trần Tiêu không khỏi ngước mắt: “Ngươi đó là nhãn thần gì?”

“Khụ khụ, công tử, thuộc hạ cũng không suy nghĩ gì, chính là bỗng nhiên cảm thấy, hình như có cô nãi nãi, vạn sự người đều không cần lo lắng.”

“Ân?” Mi tâm của Mục Trần Tiêu khẽ động.

“Người xem xem, cô nãi nãi đi tới Mục gia, Mục gia chuyển nguy thành an, tâm tình của người tốt lên, thân thể của lão thái gia tốt lên, Mục gia cũng kiếm được bạc, từng bước phát triển không ngừng. binh quyền khó giải quyết nhất trong tay người nộp ra, hoàng thượng cũng từ từ buông kiêng kỵ và ngờ vực vô căn cứ Mục gia xuống, tất cả mọi chuyện đều đang phát triển về một mặt tốt nhất.”

Thần sắc của Mục Trần Tiêu có chút hoảng hốt: “Tựa hồ đích thật là như vậy.”

“Không chỉ là như vậy, người lại nhìn hiền phi nương nương và đại hoàng tử, trước đây, đại hoàng tử được phong làm Đoan vương, có quan hệ với phương pháp trồng rau xanh vào đông do cô nãi nãi tiến hiến đi, còn có sau khi hoàng thượng vài phần kính trọng chuyện của đại hoàng tử ở Kinh Châu thành, cô nãi nãi cũng phát huy đại công dụng trong đó. Phía sau càng không cần phải nói, Giang Nam Ân gia không may, Bác Lăng hầu phủ thoát khỏi bị tính toán, từng cọc từng chuyện, từng món một, hình như ngườiđược cô nãi nãi thích, cuối cùng đều có đại tạo hóa.”

Mục Trần Tiêu nghĩ, nhận đồng gật đầu: “Đích thật là như vậy.”

“Công tử, hai ngày trước, ta còn thấy Đinh Sơn bọn họ len lén bái cô nãi nãi đó!”

“Bái Vân Noãn làm cái gì?”

Bookwaves.com.vn

“Cô nãi nãi thần kỳ nha, bọn họ đều nói, cô nãi nãi là người có phúc khí nhất trên đời này, được cô nãi nãi thích, có thể thanh vân trực thượng, bị cô nãi nãi chán ghét, thử nhìn Chu gia xem, thử nhìn Ân gia xem, lại thử nhìn Thẩm gia xem, đó chính là ví dụ sống sờ sờ.”

“Không được nói bậy, miễn cho trêu chọc phiền phức cho Vân Noãn.”

“Chúng thuộc hạ đương nhiên không dám nói lung tung, cũng chính là riêng tư thảo luận, thảo luận, công tử không cần lo lắng, hơn nữa, chúng ta cũng sợ sẽ chọc cho cô nãi nãi chán ghét nha, đó cũng không phải là đùa giỡn.”

Mục Trần Tiêu khẽ cười lắc đầu: “Tùy các ngươi đi.”

Úc Khoảnh lập tức cao hứng gật đầu.

Đúng lúc này, Chu quản gia bước nhanh tới: “Công tử, người từ Bác Lăng hầu phủ bên kia đến, đưa tới rất nhiều hạ lễ, nói là chức mừng cô nãi nãi được phong quận chúa, mặt khác cũng chúc mừng cô nãi nãi cập kê thành niên, định ra hôn sự.”

Chu quản gia vừa nói, vừa cố nén ý cười.

“Chu bá, hình như người rất vui vẻ?”

Chu quản gia cũng không nhịn được nữa cười ra tiếng: “Công tử có chỗ không biết, nhóm hạ lễ này vốn nên là ở trước lễ cập kê của cô nãi nãi được đưa đến kinh thành, nhưng không nghĩ tới ven đường đi vận chuyển đường sông thời gian thủy lộ xảy ra chút hồng lạo, trì hoãn một ít thời gian, nên đổi lại đi đường bộ, kết quả trên đường lại xuất hiện một vài vấn đề, dẫn đến đường không thông, nên hạ lễ sẽ đưa muộn.”

“Như vậy, cũng không có gì đáng cười đi?”

“Ha ha, công tử cũng biết những lễ vật này trước đó là muốn làm gì không?”

“Không phải tặng cho Vân Noãn sao?” Mục Trần Tiêu không nghĩ ra.

“Đích thật là tống cho cô nãi nãi, bất quá trước muốn tặng cho cô nãi nãi, đó là vì dùng cái này thay Thôi công tử cầu hôn cô nãi nãi.”

“Cái gì?” Mục Trần Tiêu mạnh nhăn mi tâm lại.

“Cho nên, lão nô tài nhịn không được cười thoải mái a, trước Thôi lão hầu gia đã đưa thư cho lão thái gia, trong thư ba lần bốn lượt khen Bác Lăng thành dưỡng người, khen Thôi công tử mặc dù bất thành khí, thế nhưng tốt với nữ tử, lão thái gia đã đoán được sợ rằng vị lão hầu gia kia đánh chủ ý tới trên người cô nãi nãi.”

Trong lòng Mục Trần Tiêu trầm xuống, cảm giác nguy cơ nồng đậm lần thứ hai xông lên đầu.

“Mặc dù lão thái gia hồi âm nói Vân Noãn muốn ở lại kinh thành, Bác Lăng quá xa, nhưng vị lão hầu gia kia rõ ràng cho thấy không chết tâm. Cho nên chuẩn bị lễ vật trước, muốn chờ cô nãi nãi cập kê thành niên, để Thôi công tử đến đây cầu thân, nhưng không nghĩ tới kế hoạch này cản không nổi biến hóa, lão thiên gia cũng không giúp hắn, để những lễ vật này tới muốn hơn dự tính, công tử đã nhanh chân đến trước.”

Chu quản gia để danh mục quà tặng dày đến trước mặt của Mục Trần Tiêu.

Bookwaves.com.vn

“Đây, công tử nhìn một cái, lễ vật này chuẩn bị không bình thường.”

Mục Trần Tiêu nhìn lướt qua danh mục quà tặng dày: “Cầu hôn há có thể là trò đùa, Thôi lão hầu gia để Thôi công tử tự đến đây cầu hôn, đây không phải là hồ nháo sao?”

“Lão nô và lão thái gia còn nói tới chuyện này, lão thái gia trái lại thấy rõ ràng, vị Thôi lão hầu gia kia cũng biết không có hy vọng gì, cho nên mặc kệ có cá hay không cũng vớt một lưới. Nếu không thành, Thôi công tử ở trong kinh thành hành sự hồ đồ cũng không phải một ngày hai ngày, thêm một chuyện hồ đồ cũng là thiếu niên mộ ngải, nhưng nếu là thành, Bác Lăng thành có thể thỉnh trở về một con búp bê vàng.”

Nhãn thần của Mục Trần Tiêu nhìn về phía danh mục quà tặng càng nghiêm túc: “Đây rốt cuộc là lễ vật tặng cho Vân Noãn, sao không trực tiếp đưa đến Ngưng Thu uyển?”

“Mới vừa rồi ở trên đường lão nô gặp cô nãi nãi, nói sự tình với nàng một lần xong, cô nãi nãi nói, bảo lão nô đưa danh mục quà tặng sang cho công tử.” Tiếu ý của Chu quản gia càng dày đặc.

Trong ánh mắt của Mục Trần Tiêu hiện lên một tia không được tự nhiên: “Rốt cuộc là đồ của Vân Noãn…”

Chu quản gia cố nén không cười lên tiếng: “Cô nãi nãi phân phó, nếu thái độ của công tử còn có chần chờ, để lão nô chuyển công tử, nói chuyện làm việc phải đối tâm, luyện tập trước kia không thể uổng phí.”

Trong lòng của Mục Trần Tiêu nóng lên, bên tai hơi phiếm hồng, quay đầu phân phó Úc Khoảnh: “Để mấy thứ này vào trong khố phòng, đặt ở vị trí sâu nhất, càng không dễ lấy ra càng tốt.”

Úc Khoảnh trợn tròn mắt: “Công tử… Không cho cô nãi nãi nhìn một chút?”

“Không nhìn!”

“Đây…”

Úc Khoảnh còn có chút chần chờ, lại bị Chu quản gia vỗ một cái lên vai: “Tiểu tử thối, ngây ngốc làm gì chứ? Không nghe được công tử phân phó sao?”

“A, vâng, thuộc hạ liền mang theo người khuân đồ.”

Ra Minh Hối hiên, Úc Khoảnh nhìn về phía Chu quản gia cười híp mắt: “Chu quản gia, nhiều đồ như vậy, trực tiếp khóa vào trong kho, có phải không tốt lắm hay không?”

“Ngươi nha, uổng cho đi theo bên người công tử nhiều năm như vậy. Nếu ngươi có tức phụ, còn có thể đưa đồ tình địch tặng đó đến trước mặt tức phụ nhà mình không?” Chu quản gia chắp tay sau đít đi về phía trước, nghe vậy cho Úc Khoảnh một bạch nhãn thật to.

“Khẳng định không thể a…”

“Vậy phân phó của công tử có gì không ổn?”

“Nhưng là vị Thôi công tử kia cũng không tính là tình địch đi?”

“Uổng cho đi chiến trường? Chẳng lẽ không biết thà giết lầm còn hơn bỏ sót sao?”

“Chu quản gia, ý tưởng này của ngươi đặt ở trên chiến trường rất nguy hiểm…”

“Cút cút cút!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui