CHƯƠNG 604: RA MỘT CHỦ Ý XẤU CHO NGƯƠI
Dịch giả: Luna Wong
Sau khi Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu luyện tập, tâm tình quá mức kích động, sau khi gặp được Nhị Hắc, lại trong lúc nhất thời sinh lòng hổ thẹn, chơi với nó hồi lâu, lúc tỉnh hồn lại, phát hiện đã bỏ lỡ canh giờ ngọ thiện của Lâm lão phu nhân.
Hứa Vân Noãn vội vã nhanh chóng làm một chút thức ăn đơn giản một chút, bưng tới viện tử của Lâm lão phu nhân.
Mới vừa vào cửa phòng, liền thấy nlão phu nhân gồi ở thủ tọa, vẻ mặt lãnh ý: “Lão phu nhân, hôm nay canh giờ đưa đồ ăn muộn, còn thỉnh người trách phạt.”
“A, nói cái gì trách phạt hay không trách phạt, ngươi đã không thật tâm thật ý muốn đưa đồ ăn cho ta, cần gì phải cả ngày mệt nhọc chứ?”
Hứa Vân Noãn vội vã mang theo đầy mặt kinh ngạc: “Ai loạn nói huyên thuyên ở trước mặt ngươi, ai nói ta không phải thật tâm muốn đưa cho người chứ?”
“Nếu ngươi thật lòng, sao mới làm mấy ngày đều không kiên trì được, đã bỏ lỡ canh giờ, đây rõ ràng là do không dụng tâm sao!” Lâm lão phu nhân một thân thanh lãnh.
“Mới vừa rồi bồi Nhị Hắc chơi đừa, nhất thời quên thời gian, lần này là ta không đúng, sau này tuyệt đối sẽ không thế nữa.”
“Nhận sai trái lại thống khoái, ai biết sau này ngươi là bộ dáng gì?”
“Lão phu nhân đừng tức giận, ăn mấy món trước, ăn no rồi lại giáo huấn ta là được.” Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa dọn lên thức ăn.
Vốn tưởng rằng Lâm lão phu nhân còn có thể bực mình một hồi, nhưng không nghĩ tới nàng lại thống khoái ngồi xuống bên bàn, cầm lấy đũa liền bắt đầu ăn đồ.
Hứa Vân Noãn có chút kinh ngạc.
Lâm lão phu nhân nâng đôi mắt lên: “Dù sao, là ngươi bảo ta ăn cơm, hiện tại ta bắt đầu ăn, ngươi lại thể hiện thần sắc như vậy, là cố ý làm hỏng khẩu vị của ta sao?”
“Tự nhiên không phải, ta chỉ là muốn nhìn rõ ràng, xem có phải lão phu nhân phá lệ thích thức ăn hôm nay hay không, sau này cũng dễ cải tiến khẩu vị.”
Lâm lão phu nhân hừ một tiếng không nói gì, thống thống khoái khoái ăn xong một bữa cơm này.
Hứa Vân Noãn ngồi ở một bên, khéo léo chờ Lâm lão phu nhân lau xong miệng, lúc này mới lên tiếng nói: “Lão phu nhân, đồ dùng cho tế tự đã chuẩn bị không sai biệt lắm, ta đã viết ra một tờ đơn, thỉnh lão phu nhân xem thử, có chỗ sơ sót gì không.”
Bookwaves.com.vn
Lâm lão phu nhân hơi có chút hòa hoãn thần sắc, chợt nghiêm túc: “A, nguyên bản còn cảm thấy ngươi thông minh lanh lợi, hôm nay nhìn cũng không gì hơn cái này.”
“Sao lão phu nhân nói ra lời này, là có chỗ không ổn sao?”
“Thái độ của ta đối với ngươi mới hòa hoãn một ít, chính là vì muốn thử ngươi xem có được một tấc lại muốn tiến một thước hay không. Ngươi quả thật làm ta thất vọng, đã không kịp chờ đợi muốn cầu tình cho Mục Trần Tiêu?”
Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn mang theo nghi hoặc: “Lão phu nhân nói lời này, sao ta nghe không rõ nhỉ?”
“Không rõ, ta thấy ngươi là cất minh bạch giả bộ hồ đồ đi? Nói cho ngươi biết, ngươi chính là đưa cơm cho ta một năm, Mục Trần Tiêu nên quỳ vẫn phải quỳ.” Trong ánh mắt của Lâm lão phu nhân một mảnh lạnh thấu xương.
Hứa Vân Noãn sửng sốt, lập tức hiểu được: “Lão phu nhân, tuổi tác của ngươi đã cao, nội tâm chớ nhỏ nha? Ta nói không để Trần Tiêu quỳ hồi nào?”
“Trước tận lực phản đối không phải là ngươi sao?”
“Trước ta đích xác tận lực phản đối, đó là bởi vì ta cho rằng lão phu nhân bảo Trần Tiêu quỳ xuống đất, chỉ là vì nhục nhã hắn, nhưng lúc này bất đồng, ta đã biết những chuyện quá khứ, biết vì sao lão phu nhân có yêu cầu như vậy, tự nhiên sẽ không cảm thấy quỳ xuống đất thập phần quá phận, cho nên cũng sẽ không phản đối.”
Lâm lão phu nhân tỉ mỉ thẩm thị biểu tình của Hứa Vân Noãn, muốn ở trên mặt nàng nhìn ra vết tích thuyết hoang, nhưng cuối cùng lại nhất vô sở hoạch: “Ngươi thực sự nghĩ như vậy?”
“Lão phu nhân, những ngày qua mỗi ngày ta cung kính đưa cơm cho ngươi, đó là tôn kính con người của người, không phải sợ ngươi, nếu không sợ ngươi, ta cần gì phải nói dối trước mặt ngươi chứ?” Hứa Vân Noãn đem vật cầm trong tay ra đặt ở trước mặt của Lâm lão phu nhân.
Lâm lão phu nhân nhíu chặt mi tâm, tựa hồ không nghĩ tới sẽ là hiệu quả như vậy.
Hứa Vân Noãn úp sấp thân thể ra trước, nửa tựa ở trên bàn, tiếu ý dịu dàng nhìn về phía Lâm lão phu nhân: “Tựa hồ ta không có được một tấc lại muốn tiến một thước, lão phu nhân cực kỳ thất vọng?”
“Ai nói?” Nét mặt của Lâm lão phu nhân quạnh quẽ.
“Còn cần người bên ngoài nói sao? Ta cũng không phải không có mắt, chẳng lẽ biết tự nhìn sao?”
“Nhất phái hồ ngôn.”
“Lão phu nhân không muốn thừa nhận thì thôi. Nhìn dáng dấp của người, ta còn tưởng rằng người chính là muốn mượn cớ, để răn dạy ta một trận nữa, nói không chính xác sau khi răn dạy ta, trong lòng người còn có thể hết sức cao hứng, cảm thấy hồi lại một phần vốn. Nếu thật sự là như thế, người có thể nói thẳng, ta lão lão thật thật đứng ở đây nghe người răn dạy, trong lòng người cao hứng, gia gia và Trần Tiêu cũng sẽ cảm thấy cao hứng.”
Bookwaves.com.vn
Một tay Lâm lão phu nhân lấy đồ Hứa Vân Noãn đưa tới ra vỗ vào trên bàn: “Nói xong chưa? Nói xong đi nhanh lên, thấy ngươi thì phiền.”
Hứa Vân Noãn nâng chung trà lên uống một ngụm, không nhanh không chậm nói: “Lão phu nhân người xoay lưng hoặc thẳng thắn nhắm mắt lại là được, không nhìn không phải không phiền nữa sao?”
“Vậy sao ngươi không đi?” Lâm lão phu nhân nổi giận đùng đùng.
“Trà chỗ của Lão phu nhân không tệ, ta còn uống chưa đủ, lúc nào uống đủ rồi sẽ đi.” Hứa Vân Noãn đầy mặt tiếu ý, “Không ấy ta ra một chủ ý cho người?”
“Ngươi lại có chủ ý xấu gì?”
“Cái chủ ý này của ta có thể giúp giải người ưu phiền nha? Người tặng cho ta một cân, nửa cân lá trà, ta mang về chậm rãi uống, thế nào?”
“Ngươi còn muốn lừa lá trà của ta?” Lâm lão phu nhân trợn to hai mắt, “Đi nhanh lên.”
“Sao lão phu nhân nóng nảy thế chứ? Nửa cân lá trà ngươi luyến tiếc, hai lượng cũng được a.”
“Một miếng lá trà một nhánh trà cũng không có!”
“Lão phu nhân, người cũng quá hẹp hòi mà.”
Cuối cùng, Hứa Vân Noãn trực tiếp bị đuổi ra khỏi viện tử.
Mộ Vũ hơi có chút tức giận: “Tiểu thư, người tốt bụng đưa cơm cho lão phu nhân, cũng bởi vì lần này đưa muộn, liền đuổi người ra ngoài?”
Hứa Vân Noãn quay đầu lại nhìn viện tử của Lâm lão phu nhân một chút, khóe môi nhẹ nhàng giơ giơ lên: “Lão nhân gia, cả ngày bày một bộ mặt, tâm tình gì cũng không biểu đạt, đây chính là dễ u uất thành bệnh, cũng là bởi vì giống như bây giờ, nên khóc thì khóc, nên cười thì cười.”
“Tiểu thư, sao nhìn ngươi còn vui vẻ thế?”
“Các ngươi xem tiếp sẽ hiểu.”
Hứa Vân Noãn vốn cho là trước đó vị Lâm lão phu nhân này biểu hiện cường thế, tâm cũng nên như đá, nhưng không nghĩ tới, mấy ngày nay nhìn một chút mới phát hiện, vậy rõ ràng là đậu hũ.
Buổi chiều, Hứa Vân Noãn ngủ một hồi, sau đó liền đi Tứ Quý các kiểm toán.
Danh quận chúa của Hứa Vân Noãn cực kỳ dễ dùng, hôm nay sinh ý của Tứ Quý các càng phát náo nhiệt.
Nàng dạo qua một vòng, người tới mua đồ đều hành lễ, ngoài cửa còn tụ tập rất nhiều bách tính vô giúp vui, đối diện với tầm mắt của nàng, sắc mặt đều kích động đỏ lên.
“Quận chúa a, đây chính là quận chúa nương nương!”
“Thật khó được, trước đây ta thấy Hứa cô nương, đã cảm thấy đó là có linh khí.”
Hứa Vân Noãn vội vã trốn trên lầu hai, nếu không, sinh ý của Tứ Quý các sợ là làm không được.
Dù vậy, dưới Tứ Quý các như trước có thật nhiều bách tính tụ tập.
Hứa Vân Noãn chống cằm tự định giá một lát: “Mắt thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, nên lấy kinh hỉ ra cho thất công chúa.”