CHƯƠNG 609: CHO NGƯƠI TRÁI TIM CỦA TA
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn thấy Mục Trần Tiêu mãn nhãn mừng rỡ nhìn chằm chằm hà bao, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Hà bao chỉ là một trong những lễ vật, bên trong còn chứa đồ đó, ngươi mau mở ra xem nha.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng bóp bóp hà bao tròn vo, cảm thấy đồ vật bên trong có chút cứng: “Bên trong là cái gì?”
“Bên trong là trái tim của ta!”
Dáng tươi cười của Hứa Vân Noãn ngọt ngào.
Mục Trần Tiêu mở hà bao, từ bên trong lấy ra một trái táo hình trái tim, trong ánh mắt nhất thời dính vào vẻ yêu thích, thanh âm đều nhu hòa: “Đây là trái tim của Vân Noãn?”
“Đây là trái ta chọn đẹp mắt nhất, xinh đẹp nhất hái xuống đưa tới cho ngươi, thích không?”
“Thích.” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng sờ sờ trái táo nhỏ trong tay, đừng nói Hứa Vân Noãn tặng tới một trái táo khả ái như thế, chính là tặng cho hắn cục đá, hắn cũng sẽ xem như mỹ ngọc cất kỹ.
“Ngươi thích là tốt rồi.” Hứa Vân Noãn càng cao hứng hơn, “Mau cắn, nếm thử vị đạo thế nào?”
“Cắn?” Mục Trần Tiêu đang ở trong vui mừng, nghe được đề nghị này của Hứa Vân Noãn, không khỏi ngây ngẩn cả người, “Đồ tốt như vậy, làm sao có thể ăn chứ?”
“Đồ tốt như vậy đương nhiên phải ăn, yên tâm, trước khi bỏ vào hà bao ta đã rửa sạch rồi, ngươi trực tiếp ăn là được rồi.”
Mục Trần Tiêu vẫn còn có chút luyến tiếc.
Hứa Vân Noãn trực tiếp đoạt lấy trái táo kia, bỏ vào bên mép Mục Trần Tiêu: “Mau cắn một cái nếm thử, xem thử trái tim của ta có mềm hay không.”
Mục Trần Tiêu không khỏi cười ra tiếng, thỏa hiệp nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”
Mục Trần Tiêu há mồm cắn một cái, miệng đầy trong veo: “Thật ngon, rất ngọt.”
“Trong đều nghĩ đến ngươi, vị đạo dĩ nhiên là ngọt.” Hứa Vân Noãn nháy mắt, thấy Mục Trần Tiêu hơi phiếm hồng bên tai, đến xấu hổ đều quên, chỉ cảm thấy Trần Tiêu thực sự càng chọc càng khả ái.
Bookwaves.com.vn
Hai người đang nhiệt nhiệt nháo nháo nói chuyện, cửa truyền đến tiếng bẩm báo của Úc Khoảnh: “Công tử, cô nãi nãi, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Hứa Vân Noãn vội vã ngồi sang cái ghế một bên: “Vào đi.”
Úc Khoảnh vào cửa lần thứ hai hành lễ: “Công tử, cô nãi nãi, bên ngoài vừa truyền tin tức đến, hoàng thượng đã hạ chỉ phong đại hoàng tử điện hạ là Đoan vương, phong nhị hoàng tử điện hạ là Tề vương, phong tam hoàng tử điện hạ la An vương, hôm nay thánh chỉ đã liên tiếp ban bố ra ngoài.”
Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu nhất thời lên tinh thần, liếc mắt nhìn nhau xong, trong lòng đều dâng lên một cổ cảm giác cấp bách.
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng nắm hà bao trong tay: “Người của tam hoàng tử bên kia phản ứng thế nào?”
“Người của tam hoàng tử tân lực thỉnh phong cho hắn, lại không nghĩ rằng hoàng thượng thoáng cái phong thưởng ba vị hoàng tử, bọn họ cũng hơi có chút trở tay không kịp.”
“Truyền tin cho Xuất Trần thập tam vệ, để cho bọn họ tận lực giúp tam hoàng tử đứng vững gót chân trong quân đội, còn có, thừa dịp tướng lĩnh Tây Khương bên kia còn chưa ý thức được việc gian tế bọn họ mua đã bại lộ, tận khả năng chém giết một ít tướng lĩnh Tây Khương, để quân công của tam hoàng tử chất đống.”
Úc Khoảnh có chút không giải thích được: “Công tử, kể từ đó, tam hoàng tử bên kia sợ rằng sẽ cực kỳ đắc ý.”
Mục Trần Tiêu lắc đầu: “Hoàng thượng đối đãi có công người, từ trước đều là ngờ vực vô căn cứ nhiều hơn tán thưởng, dù cho là thân nhi tử của mình, điểm này nhìn đại hoàng tử và Mục gia chúng ta liền biết.”
Hứa Vân Noãn liên tục gật đầu: “Lời nói này của Trần Tiêu không tệ, tam hoàng tử lập được nhiều công lao hơn nữa có ích lợi gì? Không có vững chắc căn cơ, sau cùng cũng đều là như đình đài lầu các, chúng ta chỉ cần tới một chiêu rút củi dưới đáy nồi, hoàng thượng dĩ nhiên sẽ có cớ xử lý hắn.””Vân Noãn, nhắc tới cái này, có một việc ta muốn thương lượng với nàng.” Mục Trần Tiêu nhìn sang.
“Chuyện gì?”
“Lương thực các nơi đều đã bắt đầu mùa thu hoạch, lương loại tiếp theo năm liền phải bắt đầu dự cất, chúng ta cũng muốn dựa theo kế hoạch, đổi những lương loại này ra ngoài, ta nghĩ, chuyện này vẫn là phải trình báo cho quân vương.”
“Nói với hoàng thượng?”
“Phải, trước tặng cốc loại cho Kinh Châu thành bên kia, gần đây cũng nên có tin tức tốt truyền tới, tin tức lương thực tăng gia sản xuất nhất định là không gạt được, nếu như không chủ động trình báo hoàng thượng, sợ rằng hoàng thượng lại ngờ vực vô căn cứ, Mục gia chúng ta bụng dạ khó lường.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn trầm tư chỉ chốc lát, mở miệng nói rằng: “Trình báo cho hoàng thượng tự nhiên không thành vấn đề, nhưng những lương loại này cụ thể làm sao mở rộng, vẫn là phải chưởng khống ở trong tay người của mình.”
Mục Trần Tiêu gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên, ta sẽ thương lượng với đại hoàng tử, đoạt lại chuyện mở rộng lương loại này.”
“Kế tiếp nếu như tam hoàng tử ở biên cảnh lũ lập chiến công, trong lòng hoàng thượng chắc là cực kỳ không an ninh, hắn muốn cân đối triều cục, thế tất sẽ đang phải đại hoàng tử một ít, chỉ cần tranh thủ, không khó lắm.”
Trong ánh mắt của Mục Trần Tiêu hiện lên một tia hổ thẹn: “Chỉ là kể từ đó, thuộc về công lao của nàng cũng sẽ bị tạm thời an đến trên đầu của hoàng thượng.”
Công lao tạm thời có thể cho, nhưng chân tướng sau cùng chung quy sẽ rõ ràng.
Hứa Vân Noãn chợt cười: “Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý công lao này sao?”
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới bên người Hứa Vân Noãn, nhẹ nhàng cầm ngón tay của nàng: “Ta biết nàng không để ý, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy hổ thẹn.”
“Vậy ngươi cũng mau thú ta nha!”
“Ân?” Mục Trần Tiêu không nghĩ tới Hứa Vân Noãn dời trọng tâm câu chuyện nhanh như vậy, trong lúc nhất thời đầu óc có chút theo không kịp, sau khi phản ứng kịp, trong lòng nhất thời kinh hoàng không ngớt, “Vân Noãn muốn thành thân sao?”
“Dĩ nhiên, đại gia gia nói qua, nếu nhận định một người, vậy hạ thủ phải nhanh, ta còn lo lắng đêm dài lắm mộng, chậm thì sinh biến đó!”
“Ta cũng không phải thơm tho gì, cũng không có người cướp.”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng tiến lên bưng kín miệng của Mục Trần Tiêu: “Lời này cũng không thể nói lung tung, vạn nhất thực sự nhảy ra một người giành ngươi với ta thì sao?”
“Sẽ không.” Trong ánh mắt của Mục Trần Tiêu tràn đầy tiếu ý, “Trên đời này người sỏa như nàng vậy cũng không nhiều.”
“Ai nói ta sỏa?” Hứa Vân Noãn lập tức không phục, “Ở trong mắt và trong lòng của ta, ngươi vốn là tốt hết, ai cũng không sánh bằng.”
Úc Khoảnh cúi thấp đầu đứng tại chỗ, tiến cũng không được, thối cũng không xong, nghe đối thoại của công tử và cô nãi nãi, sắc mặt trướng đến đỏ bừng:
Hai vị chủ tử, hai người các ngươi muốn dỗ ngon dỗ ngọt, không thể cấm kỵ chọn người sao? Một thuộc hạ độc thân sống sờ sờ như hắn, lẽ nào không nên được chiếu cố đặc biệt một chút sao?
“Khụ khụ. . . Công tử, bằng không thuộc hạ cáo lui trước?”
Hứa Vân Noãn đứng dậy: “Không cần, hai người các ngươi tiếp tục nói chính sự đi, ta muốn đi thăm gia gia.”
Hứa Vân Noãn nói xong, nhìn Úc Khoảnh vẫn rũ đầu không có ngẩng đầu, nhãn thần nhất thời lóe lên một cái, khom lưng cúi đầu hôn một cái ở bên môi Mục Trần Tiêu, sau đó xoay người liền chạy ra cửa.
Mục Trần Tiêu sửng sốt, tâm tình đáy mắt phập phồng càng cuộn trào mãnh liệt.
Sau khi Hứa Vân Noãn rời khỏi, Úc Khoảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Công tử, kế tiếp người muốn làm gì?”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống, ngón tay ở phất qua khóe môi: “Mau chóng chuẩn bị hôn lễ đi.”
“A?”