Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 612: LUÔN CÓ NGƯỜI MANG TRỌNG TRÁCH NẶNG ĐI TRƯỚC

Dịch giả: Luna Wong

Nghe được Mục Thiên Trù nói sau cùng thư sinh Thẩm Vũ Sanh thích bất đắc kỳ tử mà chết, Hứa Vân Noãn theo bản năng liền nhíu chặt mi tâm: “Nào có chuyện trùng hợp như vậy?”

“Đúng vậy, lúc Thẩm Vũ Sanh nghe được tin tức này, đã là nửa tháng sau, khi đó mắt thấy nàng sắp đến Đông Man, lại bướng bỉnh muốn trở lại kinh thành xác nhận thi thể của thư sinh kia, thiếu chút nữa huyên toàn bộ đoàn hòa thân đều tiến hành không được.”

“Nếu thật sự là như thế nói, hoàng thượng đối với Thẩm Vũ Sanh này hẳn là có chút không thích đi?”

Mục Thiên Trù lắc đầu: “Cũng không phải là như vậy, Thẩm Thanh tự mình viết cho Thẩm Vũ Sanh một phong thư, sau đó Thẩm Vũ Sanh liền hoàn toàn an tĩnh lại, trái lại thuận thuận gả vào hoàng thất Đông Man, hơn nữa tận lực thu phục, lung lạc thế lực của Đông Man bên kia, sau đó càng chủ động đưa ra tuế tệ cống thượng cho triều đình, chọc cho hoàng thượng long tâm đại duyệt, cũng liền quên mất không thích trước đó, Thẩm Vũ Sanh đột nhiên trở về, cho dù là hoàng thượng phải lo lắng Đông Man sau lưng nàng, cũng sẽ khoan dung với Thẩm gia một hai.”

“Nếu thật sự là như thế, Thẩm gia sợ rằng lại sắp đắc ý.” Hứa Vân Noãn cẩn thận tự định giá, “Đầu tiên là Lâm lão phu nhân từ Giang Nam chạy tới Mục gia, sau đó lại là Thẩm Vũ Sanh này từ Đông Man trở lại kinh thành, chuyện này phát sinh thật đúng lúc. Thẩm gia vì tự cứu, hoàn toàn là tận hết sức lực.”

“Vân Noãn, bất luận làm sao, nếu hiền phi nương nương nhắc nhở, ngươi phải phá lệ chú ý một ít, ai cũng không biết đã trải qua nhiều năm như vậy, người đến tột cùng biến thành bộ dáng gì, thâm một phần lòng phòng bị tóm lại là không sai.”

“Vâng, gia gia yên tâm đi, đối với người Thẩm gia, ta chưa bao giờ dám khinh thường.” Trừ phi là nhìn những người của Thẩm gia hoàn toàn chết hẳn, bằng không nàng sẽ không thả lỏng mảy may.

“Ân, đúng rồi, ta nghe nói ngươi muốn xây dựng một vườn trái cây?”

“Vâng, kế tiếp rất nhiều chuyện đều phải tiêu hao ngân lượng, ta muốn kiếm thêm chút bạc.”

Bookwaves.com.vn

Mục Thiên Trù có chút lo lắng: “Cũng không biết các tiểu thư quan gia kia có thể mua trướng hay không, dù sao các nàng vào vườn phải đích thân hái trái cây, ăn hoặc mang về còn phải trả ngân lượng…”

“Gia gia yên tâm, ta cũng chỉ là thử trước một chút, có thể thành hay không cũng không có ảnh hưởng lớn.”

“Như vậy cũng tốt, nói chung lòng bình thường, có thể kiếm được bạc tự nhiên tốt nhất, nếu như không thể cũng không nên miễn cưỡng.” Mục Thiên Trù đề tỉnh Hứa Vân Noãn trước.

“Ta biết đến.”

“Còn có một việc…” Thần sắc của Mục Thiên Trù dần dần nghiêm túc, “Vân Noãn, đồ dùng cho tế tự đều chuẩn bị xong chưa?”

“Đều đã chuẩn bị xong, năm ngày sau vừa lúc qua ngày giỗ, sẽ không ngừng lại.” Hứa Vân Noãn liền vội vàng nói.

“Ngươi làm việc ta tự nhiên yên tâm, chỉ là lúc tế tự, sợ rằng vị kia lão phu nhân Lâm vẫn là sẽ làm khó…”

“Gia gia, ta và Trần Tiêu đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự, như vậy ta cũng liền xưng hô một tiếng phụ thân và mẫu thân. Bọn họ là trưởng bối của ta và Trần Tiêu, hơn nữa hiểu những chuyện quá khứ kia rồi, biết trong lòng bọn họ đau khổ cả đời, bởi vậy mặc kệ Lâm lão phu nhân đưa ra dạng điều kiện gì, ta và Trần Tiêu cũng sẽ đáp ứng.”

“Làm khó cho ngươi.” Thần sắc của Mục Thiên Trù hơi có chút lờ mờ.

Hứa Vân Noãn lại lắc đầu: “Quỳ lạy tế tự cha nương mình, là thật tâm thực lòng, nào có cái gì làm khó hay không? Gia gia, hiện tại người là một bệnh nhân, chỉ cần lo lắng chiếu cố tốt cho bản thân là được, những thứ khác đều không cần quan tâm.”

“Được.” Mục Thiên Trù vui mừng trong lòng, “Nhờ có có ngươi, nếu không, thật không biết Mục gia sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.”

“Cát nhân tự có thiên tướng, dù cho không có ta, Mục gia cũng nhất định có thể chuyển nguy thành an.”

“Ngươi cũng không cần an ủi ta, nếu như không có ngươi, chỉ sợ Mục gia sớm đã sụp đổ, không tồn tại nữa.” Mục Thiên Trù nhìn rõ ràng, “Vị Lâm lão phu nhân kia những ngày qua hình như không lên cơn.”

Hứa Vân Noãn cười trả lời: “Có lẽ là dược thiện ta nấu tạo nên tác dụng, bình lại lửa giận trong lòng lão phu nhân.”

Mục Thiên Trù bị chọc cười: “Ngươi nha, tính tính này giống Hứa lão gia tử như đúc, mặc kệ đối mặt với dạng khốn cảnh gì, đều có thể cười. Chỉ bằng vào điểm này, bất kể là ta hay là Trần Tiêu, cũng không sánh bằng ngươi.”

Hứa Vân Noãn đứng dậy, tượng mô tượng dạng thi lễ một cái: “Vậy Vân Noãn đa tạ gia gia tán thưởng.”

Tiếu ý trong ánh mắt của Mục Thiên Trù càng đậm, buồn khổ mấy ngày liên tiếp trong lòng đều tiêu tán không ít.

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn ly khai viện tử của Mục Thiên Trù, tươi cười trên mặt dáng trở nên nhạt nhẽo rất nhiều.

Hàn Yên vội vã đứng ở bên cạnh thân Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư, người là đang lo lắng chuyện tế tự năm ngày sau?”

Hứa Vân Noãn lắc đầu: “Cũng không tính là lo lắng, ta đã tận khả năng của bản thân chuẩn bị tất cả mọi thứ, nhưng chung quy chuẩn bị hơn nhiều đồ nữa, cũng khó mà đổi lại hai cái nhân mạng, huống chi…”

“Tiểu thư đang khổ sở thay lão thái gia và công tử đi?”

“Thi cốt của phụ thân Trần Tiêu đều mai táng ở biên cảnh, không có trở lại kinh thành, đây ở trong lòng gia gia, sợ rằng còn khó chịu hơn dùng dao nhỏ moi tim … Ta có thể nghĩ biện pháp chọc gia gia vui vẻ nhất thời, lại không có cách nào lau sạch những vết thương trong lòng hắn.”

“Tiểu thư làm đã vô cùng tốt.”

“Làm cho dù tốt, rất nhiều chuyện cũng không cách nào bù đắp, nhất là bây giờ âm dương lưỡng cách… Nguyên bổn đại gia gia nói qua, nói gia gia làm được người đã cực khổ nhất, lúc đó ta không rõ. Gia gia là Vệ quốc công, hưởng thụ vinh hoa, vì sao lại nói hắn cực khổ nhất? Hôm nay ta dần dần cảm nhận được.”

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng rũ mí mắt xuống.

“Mục gia có thân phận địa vị, nhưng gia gia căn bản không lưu ý quyền thế, cũng không có lòng hưởng thụ vinh hoa. Hắn vẫn đeo quá khứ nặng nề, lẻ loi độc hành… Đoạn đường này hắn đi quá dài, cũng quá mệt mỏi, mà ta và Trần Tiêu muốn hỗ trợ gánh chịu, lại phát hiện hắn sớm đã hòa làm một thể với trọng trách nặng nề này, chỉ sợ chúng ta có thể nhận lấy trọng trách, trong lòng của hắn cũng hoàn toàn không bỏ xuống được.”

“Tiểu thư…” Hàn Yên không biết nên an ủi thế nào.

“Ta không sao, chỉ là cảm khái mà thôi. Nguyên bản đại gia gia nói qua, trên đời nào có nhiều năm tháng tĩnh hảo như vậy, cho nên chúng ta có thể dễ dàng ra đi, là bởi vì có người thay chúng ta đeo trọng trách đi trước…”

Trong lòng Hứa Vân Noãn chua xót khổ sở, ba vị gia gia của nàng, có giống Mục Thiên Trù vậy lưng đeo gánh nặng, lặng lẽ đi hết suốt đời hay không.

“Tiểu thư, người cũng muốn đa vì mình suy nghĩ một chút, có một số việc thực sự bất năng nghĩ quá nhiều…”

“Ta minh bạch, đúng rồi, Lâm lão phu nhân bên kia để người chiếu cố nhiều, có chuyện gì kịp thời hồi bẩm cho ta, mắt thấy tới gần ngày tế tự, lão phu nhân kia cũng cực kỳ không dễ chịu, lớn tuổi rồi, chiếu cố nhiều hơn một ít đi.”

“Vâng, hai ngày này Nhị Hắc trái lại thường đi viện tử của lão phu nhân, lão phu nhân còn cầm đồ đút cho nó ăn nữa, chỉ bất quá đều bị Nhị Hắc cự tuyệt.”

“Không cần quản, lão phu nhân kia sẽ không hại Nhị Hắc, có một sủng vật bồi cũng tốt, có thể phân tán một chút tâm tư.”

“Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui