CHƯƠNG 614: BA NĂM ÔM HAI CÒN ĐƯỢC SAO
Dịch giả: Luna Wong
Ánh mắt của Lâm lão phu nhân rơi vào trên những kinh Phật này, thủy quang trong ánh mắt từng chút từng chút ngưng tụ, sau một lát, lại bị nàng mạnh mẽ ép xuống: “Ta còn tưởng rằng ngươi luôn luôn mang mang lục lục, đã sớm đã quên phải chép kinh Phật.”
“Đương nhiên sẽ không, vừa mới bắt đầu nghĩ có thể chép xong kinh Phật, nhưng sau này phải giúp lão phu nhân chế tác thức ăn, trì hoãn một ít thời gian, nên mấy ngày cuối cùng này liền ngây ngô ở trong viện tử không có đi ra, cuối cùng đã chép xong trăm quyển kinh Phật trên giá sách, không thể đi đưa thức ăn cho lão phu nhân, lão phu nhân không có tức giận chứ?”
“Vừa nói như vậy, trái lại ta làm trễ nãi ngươi làm chính sự.” Lâm lão phu nhân phảng phất là một con nhím xù hết gai trên người lên, nếu ai dám can đảm tới gần, nhất định sẽ đâm đầy tay là máu.
Hứa Vân Noãn thủy chung mang theo tiếu ý, Lâm lão phu nhân đã tuổi như vậy, vẫn như cũ dựng gai nhọn trên người, mục đích của nàng cũng không phải là đâm người bị thương, chỉ là vì bảo vệ trái tim đầy vết thương cũ của mình mà thôi.
“Nếu phụ thân và mẫu thân biết ta bởi vì làm đồ ăn cho lão phu nhân mà trì hoãn thời gian, coi như là kinh Phật chép không xong, cũng nhất định sẽ không trách tội.”
Lâm lão phu nhân cầm lấy một quyển kinh Phật, hoa lạp lạp liếc nhìn, sau đó tiện tay ném qua một bên, lại cầm lấy quyển kế tiếp coi.
Hứa Vân Noãn hơi há miệng, trong ánh mắt hiện lên một tia quẫn bách.
“Đây là ngươi chép?”
Lâm lão phu nhân nhướng mi nhìn Hứa Vân Noãn.
“Phải, ta từ nhỏ không có luyện chữ, nên chữ này rất không dễ nhìn.”
“Từng cái một tròn vo, mập mạp, ngốc đầu ngốc não, viết chữ thành như vậy, còn sao chép kinh Phật, sao chép nhiều như vậy, Phật tổ nhìn đều cảm thấy đau đầu!”
“Ta đây quay đầu lại luyện chữ.”
“Ngươi đều gắp gả rồi, còn có thể luyện chữ được sao? Phí tinh lực kia làm cái gì?”
Hứa Vân Noãn phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta đây nghe lão phu nhân, không hao tinh lực luyện chữ, có thời gian như vậy, làm thêm chút điểm tâm đưa sang cho người.”
“Ta nói cái gì ngươi nghe cái đó, ngươi không có một chút chủ ý của mình sao? Chỉ cái dạng này của ngươi, nữ nhi của ta sẽ không thích nhi tức như vậy.”
“Không có chuyện gì, mẫu thân hiện tại không thích, ta liền theo lão phu nhân học nhiều, luôn có thể biến thành hình dạng mẫu thân thích.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn đi ra phía trước, bày lại lư hương trên đất lần nữa, cất xong cao lương trong lư hương, sau đó đốt ba nén nhang, đưa đến bên tay của lão phu nhân.
“Lão phu nhân, tức giận nữa cũng đừng ném lư hương nha, lư hương này là ta tìm người cố ý làm, trên thân của lư hương điêu khắc bảo hoa kinh đó, trên đời này chỉ có cái này thôi, rớt bể là hết đó. Lão phu nhân, thượng nén nhang cho cha và mẫu thân đi.”
Lâm lão phu nhân nhìn hương trong tay, ánh mắt bình tĩnh không có nhúc nhích, kinh qua lần mới vừa rồi, nghe Hứa Vân Noãn nói, cổ lửa giận và phiền táo trong lòng nàng lại bất tri bất giác tĩnh lặng xuống.
Nhưng trong lòng nàng lại dị thường mâu thuẫn, chỉ cảm thấy không phải dễ dàng liền buông sự tình xuống như vậy, nàng cảm thấy có lỗi với tự mình nữ nhi, xin lỗi bị hy sinh tôn tử…
“Ta không thượng hương!”
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, lợi dụng cánh tay chống đất mặt, chật vật hoạt động hướng về trước mặt của Lâm lão phu nhân.
Mi tâm của Hứa Vân Noãn nhíu lại, rất đau lòng, lại cũng không có mở miệng ngăn cản.
Lâm lão phu nhân lại lui về phía sau một bước, rất phòng bị nhìn phía Mục Trần Tiêu, lửa giận trong nháy mắt tìm được một nơi phát: “Ngươi làm cái gì? Ngươi làm ra cái bộ dáng này cho ai xem?”
Mục Trần Tiêu dừng động tác lại, nâng đôi mắt lên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn phía Lâm lão phu nhân: “Tất cả đều vì ta, Trần Tiêu nguyện ý tiếp thu bất luận trách phạt gì ngoài ngoại tổ mẫu.”
“Ngươi đừng gọi ta là ngoại tổ mẫu, ta không kham nổi xưng hô này của ngươi.”
“Gia gia cứu tính mạng của ta, phụ thân và mẫu thân có công ơn nuôi dưỡng ta, dù cho ta và Mục gia không có một tia một hào huyết thống, đồng dạng là hậu nhân của Mục gia. Ngoại tổ mẫu, mặc kệ trong lòng ngươi có nguyện ý nhận ta hay không, ở trong lòng ta, người đều là thân nhân của ta.”
Mục Trần Tiêu nói xong, quay Lâm lão phu nhân dập đầu hành lễ.
Khóe môi của Lâm lão phu nhân hơi run, ánh mắt hung ác rơi vào trên người của Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn: “Ta tính là xem hiểu rồi, các ngươi dụng tâm bố trí tế tự hôm nay như vậy, là muốn nương cơ hội này, bức bách ta yên thù hận!”
Bookwaves.com.vn
Mi tâm của Hứa Vân Noãn khẽ động, luôn cảm thấy thần sắc của Lâm lão phu nhân có chút không đúng lắm: “Lão phu nhân hiểu lầm, chúng ta chỉ là hy vọng trong lòng người có thể có có chút tiêu tan, không cần khổ cực giống như trước nữa.”
“Nằm mơ! Toàn bộ các ngươi đều đang nằm mộng giữa ban ngày! Ta chính là muốn hận các ngươi, chính là muốn hận Mục Trần Tiêu! Ta hận không thể xé xác Mục Trần Tiêu, chỉ cầu tôn tử của ta có một cơ hội sống lại!”
Khí tức quanh người của Mục Trần Tiêu thâm trầm, phảng phất một cây thương tùng một mình sinh trưởng ở vách núi, cõng vách núi sâu không thấy đáy vực.
“Để lão phu nhân đau buồn, là Trần Tiêu sai lầm.”
Mục Thiên Trù dùng sức nhắm hai mắt lại, không muốn đối mặt cảnh tượng trước mắt, nơi buồng tim càng giống như là bị người đâm một cây đao, tới tới lui lui khuấy động, đau tê tâm liệt phế.
Hứa Vân Noãn đi ra phía trước, giơ tay lên cầm cổ tay của Lâm phu nhân: “Lão phu nhân, thân thể của người không thoải mái sao?”
Lâm lão phu nhân muốn như trước hất tay của Hứa Vân Noãn, nhưng một chút cũng không có thành công: “Buông ra!”
Hứa Vân Noãn không chỉ có không có buông ra, ngược lại cẩn thận chẩn mạch cho Lâm lão phu nhân, sau đó lại giơ tay lên sờ sờ cái trán của nàng: “Lão phu nhân đang sốt.”
“Ta cút ngay cho ngươi!” Lâm lão phu nhân hổn hển, “Ngươi quản ta có phải sốt hay không, ta chết rồi, không phải các ngươi đều giải thoát hay sao? Như thế không phải rất tốt sao?”
Mi tâm của Hứa Vân Noãn nhíu, không đồng ý nhìn về phía Lâm lão phu nhân: “Lão phu nhân, ngươi muốn đánh mắng Trần Tiêu ta mặc kệ, nhưng nếu người lấy thân thể của mình ra nói đùa, coi như là ta không nói cái gì, phụ thân và mẫu thân còn ở trên trời nhìn đó!”
“Bọn họ đích xác là nhìn ta, bọn họ hận ta vô năng! Hận lòng ta lạnh! Hận ta không thể giúp bọn hắn báo thù!” Trong đầu Lâm lão phu nhân nhiều lần hồi tưởng cảnh mơ hôm qua, trước mắt không ngừng hiện lên dáng dấp nữ nhi và tôn tử cả người là máu.
“Lão phu nhân xác định, phụ thân và mẫu thân thực sự muốn báo thù sao?” Ánh mắt của Hứa Vân Noãn trong suốt nhìn Lâm lão phu nhân, “Nếu bọn họ thực sự nếu muốn báo thù, như vậy Trần Tiêu làm sao có thể còn mạng bình yên sống đến bây giờ?”
Giãy dụa của Lâm lão phu nhân đột nhiên cứng đờ, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
“Lão phu nhân, ngoài miệng lúc người nói thống hận, nhưng qua nhiều năm như vậy, người chưa từng có nghĩ tới muốn để lộ thân phận thật sự của Trần Tiêu, tâm tư của người cùng phụ thân mẫu thân là giống nhau. Hôm nay, thân nhân của chúng ta đã không nhiều lắm, vì sao lão phu nhân vẫn không chịu buông tha bản thân chứ?”
Lâm lão phu nhân lăng lăng đứng tại chỗ, nước mắt rốt cục theo gò má rơi xuống.
Hứa Vân Noãn đỡ Lâm lão phu nhân ngồi xuống trên bồ đoàn một bên: “Lão phu nhân, người lớn tuổi rồi, kỵ đại hỉ đại bi nhất, trận hôm nay, điều dưỡng trước đó của ta tính là uổng phí rồi, sau này ta sẽ nhìn chằm chằm vào người, thẳng đến người hoàn toàn điều dưỡng tốt thân thể. Lão phu nhân, ta và Trần Tiêu rất nhanh thì sẽ thành hôn, tôn tử của người ta không có cách nào trả lại cho người, thế nhưng ta lại có thể sinh cho người một trọng tôn, nếu người cảm thấy không đủ, ta đây và Trần Tiêu ba năm sinh hai.”
Lâm lão phu nhân chợt nhắm hai mắt lại, lập tức nước mắt lăn xuống.