Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 615: TRƯỞNG THÀNH TRƯỚC LẠI NÓI

Dịch giả: Luna Wong

Thấy Lâm lão phu nhân khóc không ra tiếng, trong lòng Hứa Vân Noãn hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía Mục Trần Tiêu.

Mục Trần Tiêu giơ tay lên, Hứa Vân Noãn liền vội vàng tiến lên đỡ hắn, dẫn hắn tới trước mặt của Lâm lão phu nhân.

“Ngoại tổ mẫu…” Mục Trần Tiêu quỳ ngồi dưới đất, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt lại kiên nghị bình tĩnh, “Tôn nhi bất hiếu.”

Lâm lão phu nhân chậm rãi mở mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt mũi của Mục Trần Tiêu.

“Làm sao vậy, Mục tướng quân từ không chưởng binh, hôm nay cũng quỳ đến trước mặt lão thái bà ta rồi sao?”

“Ngoại tổ mẫu, nếu như người còn muốn khi dễ Vân Noãn, Trần Tiêu như trước sẽ không đáp ứng, mà nếu quả người nguyện ý tiếp nhận, ta và Vân Noãn hai người sẽ hiếu kính người thật tốt.”

Mục Thiên Trù ở một bên há miệng, âm thầm thở dài, tính tình của tôn tử mình vẫn là trực lai trực vãng như thế, không biết bẻ lái, nói như vậy, lão phu nhân không phải sẽ càng thêm tức giận sao?

Ánh mắt của Lâm phu nhân yên lặng rơi vào trên đầu Mục Trần Tiêu, trong ánh mắt mang theo ác ý: “A, nếu như ta cứ muốn khi dễ Hứa Vân Noãn, đồng thời còn bảo ngươi hưu nàng thì sao?”

“Không có khả năng!” Mục Trần Tiêu không chút do dự trả lời.

“Ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, hưu Hứa Vân Noãn, đuổi nàng ra khỏi Mục gia, ta tha thứ những quá khứ kia, cũng không đề cập tới nữa, nếu không, ta nhất định sẽ tiếp tục nháo, để Mục gia từ nay về sau không an bình nữa.”

Mục Trần Tiêu như trước kiên định lắc đầu: “Ngoại tổ mẫu, ta thà rằng người một mực nháo ở Mục gia, cũng sẽ không cắt đứt liên hệ với Vân Noãn, huống chi chúng ta là hoàng thượng tứ hôn.”

“Hoàng thượng? Lẽ nào đã biết đại thù quá khứ, trong lòng của ngươi lại còn có vị trí của hôn quân kia?”

“Ngoại tổ mẫu, hắn đã trở thành đế vương rồi, mặc kệ ta có nguyện ý thừa nhận hay không, cũng sẽ không cải biến sự thật này.”

“Vậy mối thù của ngươi không báo nữa?”

“Báo! Ta sẽ tìm hắn báo thù, nhưng không muốn khơi mào chiến loạn một lần nữa, lúc này thiên hạ an bình, là mấy đời người đổi về, ta không thể bởi vì tư dục của bản thân, mà kéo toàn bộ triều đình một lần nữa vào trong rung chuyển.”

Bookwaves.com.vn

Trong ánh mắt của Mục Trần Tiêu mang theo vẻ thống khổ, từ khi biết mình thân thế, hắn một mực tự định giá việc này, vẫn khắc chế hận ý trong lòng, lời nói trước mắt này, là sau khi hắn suy xét mọi mặt, quyết định trong thống khổ.

Lâm lão phu nhân nghe xong, mi tâm thật chặt nhíu lại: “Mục Trần Tiêu, hai chân của ngươi làm sao tàn phế? Mục gia làm sao từng bước luân lạc tới hôm nay, trong lòng của ngươi phải biết chứ? Hôm nay, ngươi vẫn đang lo lắng cái gì giang sơn xã tắc? Ngươi chỉ là một tướng quân bị ép hại thật lâu, còn là một tướng quân không có chút binh quyền nào, đến chiến trường đều lên không được, ngươi lo lắng nữa nhiều như vậy làm cái gì?”

“Trong lời của ngoại tổ mẫu mới rồi, không phải đã nói rõ nguyên nhân sao?”

Lâm lão phu nhân nhất thời không giải thích được: “Ta nói rõ cái gì?”

Hứa Vân Noãn nắm tay của Mục Trần Tiêu thật chặt, cùng hắn nhìn phía Lâm lão phu nhân: “Lão phu nhân mới vừa nói, Trần Tiêu là một tướng quân.”

Con ngươi của Lâm lão phu nhân chợt run lên, lập tức sững sờ ở tại chỗ: “Tướng quân…”

“Phải.”

Mười ngón của Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn đan chặt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Lâm lão phu nhân: “Những ngày qua, ta một mực nghĩ, vì sao năm đó phụ thân để lại di nguyện, không muốn để gia gia mang thi cốt của hắn về, chỉ để hắn mai táng ở biên cảnh là được. Bởi vì cha đã từng đã dạy ta hai câu, thanh sơn xử xử mai trung cốt, hà tu mã thải quả thi hoàn? Trước ra cho rằng, phụ thân không muốn trở về về, là bởi vì hận ý trong lòng, hiện tại ta lại hiểu một phen ngông nghênh của hắn.”

Mục Thiên Trù tiến lên đây, môi hơi run rẩy: “Trần Tiêu, ngươi làm sao biết?”

Mục Trần Tiêu từ ống tay áo trong móc ra một cây chủy thủ, đưa nó đến trước mặt của Mục Thiên Trù: “Chỗ thiên các này phong bế quá nhiều năm, gia gia và ta cũng không dám tiến đến, bởi vì nơi này là chỗ đau trong lòng chúng ta, lại không biết phụ thân sớm đã để lại cho chúng ta đáp án, đây là hai ngày này chỉnh lý thiên các tìm được.”

Ngón tay của Mục Thiên Trù run rẩy nhận lấy chủy thủ, từ từ rút nó ra: Phủ đầy bụi nhiều năm, bên trên chủy thủ như trước lóe ra hàn mang, ở bên chủy thủ, lại tỉ mỉ điêu khắc hai câu thơ này.

Nước mắt của Mục Thiên Trù bá một chút liền rơi rơi xuống: “Thanh sơn xử xử mai trung cốt, hà tu mã thải quả thi hoàn? Đây là ta dạy cho Dật Chi, là ta dạy hắn từng câu một, sao sẽ quên chứ?”

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn mở miệng, thanh âm hơi lộ ra tối nghĩa: “Gia gia, phụ thân trung, không chỉ là cho triều đình, cũng cho gia gia người, hắn lưu lại cái đầu mối này, làm sao không phải muốn nói với người, hắn ủng hộ tất cả quyết định của người chứ?”

Mục Thiên Trù nắm thật chặt chủy thủ trong tay, ngón tay không ngừng run lên: “Dật Chi là một hài tử tốt, cho tới bây giờ hắn đều là một hài tử tốt!”

Trong tế đường trong một sát na trầm mặc xuống, đám người Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn bài vị thờ phụng trên bàn, chỉ cảm thấy trong lòng bi thống không chịu nổi.

Một lát, Lâm lão phu nhân chậm rãi mở miệng: “Hứa Vân Noãn.”

“Ở.” Hứa Vân Noãn trầm giọng đáp.

“Lại giúp ta đốt ba nén nhang.”

Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, lập tức chợt phục hồi lại tinh thần, đứng dậy đốt ba nén nhang, đưa đến bên người lão phu nhân.

Lâm lão phu nhân từ từ đứng dậy, cắm hương vào trong lư hương, sau đó quay Hứa Vân Noãn đưa tay ra.

Hứa Vân Noãn liền vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng: “Lão phu nhân?”

“Thế nào? Gọi nữ nhi của ta là mẫu thân, tới chỗ ta lại thành lão phu nhân, lẽ nào ta còn không xứng để cho ngươi kêu một tiếng ngoại tổ mẫu sao?”

Hứa Vân Noãn liền vội vàng lắc đầu: “Làm sao có thể chứ?”

“Vậy còn không đổi giọng?”

“Ngoại tổ mẫu!” Hứa Vân Noãn vội vã lên tiếng.

Lâm lão phu nhân xuy cười một tiếng: “Nhìn hình dạng sỏa hồ hồ này của ngươi, vừa nhìn chính là không thông minh.”

Hứa Vân Noãn từ từ giương khóe môi lên, tràn đầy nụ cười nhìn Lâm lão phu nhân, cũng không mở miệng phản bác.

Lâm lão phu nhân quét một mắt Mục Trần Tiêu, rất không khách khí nói với Hứa Vân Noãn rằng: “Thân là nữ tử, nói chuyện làm việc phải thông minh một ít, người khác nói cái gì không nên tin hoàn toàn, bởi vì có đôi khi, nam nhân há miệng không đáng tin cậy nhất. Còn nữa, ngươi bây giờ vừa cập kê, thành thân và vân vân gấp làm gì? Hơn nữa trước ngươi nói cái gì?”

“Trước?” Trong lúc nhất thời Hứa Vân Noãn có chút không phản ứng kịp, vừa nãy mới nói không ít lời.

“Quả nhiên là sỏa, trước có phải ngươi nói ba năm hai đứa hay không?”

Lúc nãy nói không cảm thấy gì, lúc này bị Lâm lão phu nhân lặp lại một lần, gương mặt của Hứa Vân Noãn không tự chủ được đỏ lên: “Vâng.”

Lâm lão phu nhân giơ tay lên tức giận điểm vào mi tâm của Vân Noãn: “Ngươi bây giờ mới bây lớn? Vóc người cũng còn chưa nẩy nở, toàn bộ lại chính là hài tử, cái gì thành thân, cái gì sinh dưỡng, có quan hệ gì với ngươi? Ngươi lão lão thật thật trưởng thành trước cho ta!”

Mục Trần Tiêu nhịn không được ngẩng đầu lên, há mồm muốn nói, lại bị Lâm lão phu nhân vô tình cắt đứt: “Ngoại…”

“Ngoại cái gì ngoại? Ngươi không phải một tướng quân sao? Không phải một lòng bảo vệ quốc gia sao? Vậy ngươi bây giờ liền đem tâm tư đặt ở trên chính sự, chớ suốt ngày nhớ thương tức phụ nhi còn chứa lớn! Chỉ bằng thân thể nhỏ, nhu nhu nhược nhược này của nàng, thua thiệt cho ngươi còn hạ thủ được! Không biết nữ tử thành thân sinh dưỡng quá sớm, cực kỳ bất lợi đối với thân thể của nàng sao? Có lão thái bà như ta còn sống một ngày, ngươi mơ tưởng dính vào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui