Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 622: CÒN AI KHÔNG BIẾT HỘ THỰC?

Dịch giả: Luna Wong

Thẩm Vân Sơ vừa lên sân khấu, lập tức dẫn tới không ít người nhẹ giọng nghị luận ở chung quanh.

“Đó là Thẩm Vân Sơ?”

“Hoàng thượng không phải nói, không cho phép nàng vào cung nữa sao? Thế nào hôm nay lại tới cao điệu như vậy? Sẽ không sợ lại chọc cho hoàng thượng phiền chán?”

“Các ngươi cũng đừng quên, hôm nay hoàng thượng là thiết yến cho Đông Man vương phi, mà vị vương phi kia chính là cô cô của Thẩm Vân Sơ, vương phi đường xa mà trở về kinh thành, tự nhiên muốn gặp thân nhân một lần, dù cho hoàng thượng chán ghét vị Thẩm gia đại tiểu thư này nhiều hơn đi nữa, cũng không khỏi không dàn xếp một hai.”

“Thật đúng là tốt số!”

“Chứ còn gì nữa?”

Thẩm Vân Sơ tựa hồ chỉ là muốn chào hỏi Hứa Vân Noãn, sau khi nói xong câu nói kia, liền xoay người mặt hướng xe ngựa, rất cung kính giúp đỡ Thẩm gia lão phu nhân Vi thị trong xe ngựa đi ra.

Vi thị tựa hồ điều dưỡng không tệ, sắc mặt so với trước nhìn khoẻ mạnh rất nhiều, lúc này một thân ung dung trang phục, nét mặt hàm tiếu, cả người nhìn tràn đầy hiền hoà.

Nhìn thấy Hứa Vân Noãn, cũng chỉ là cước bộ hơi dừng lại, sau đó liền theo Thẩm Vân Sơ như không có chuyện gì xảy ra đi ra ngoài.

Ánh mắt của Hứa Vân Noãn hơi lóe lên: Xem ra Thẩm Vũ Sanh này đến, đích thật là rót vào sinh cơ mới cho Thẩm gia đã chết.

Thẩm Vân Sơ đỡ lão phu nhân Vi thị từ từ đi vào trong cung, Hứa Vân Noãn cũng không để ý đến hai người, theo cung nữ qua đây dẫn đường đi đầu đi Hạo Nguyệt hiên trước.

Trong Hạo Nguyệt hiên, hiền phi đối diện gương phác hoạ trang dung, tựa hồ có chút không hài lòng, mi tâm nhíu thật chặt.

Hứa Vân Noãn tiến đến thấy thần sắc này của nàng, vội vã thân thiết hỏi thăm: “Mẫu thân đây là thế nào?”

Thấy Hứa Vân Noãn, thần sắc của hiền phi buông lỏng: “Ngươi tới thật đúng lúc, lúc này đang rất phiền, nói một câu với ngươi, cũng để cho ngươi có một tâm lý chuẩn bị.”

“Là chuyện liên quan đến vị Đông Man vương phi kia?”

“Không sai, Thẩm Vũ Sanh không chỉ là tự tới, còn dẫn theo hai vị mỹ nhân qua đây.” Nói đến cái này, thần sắc của hiền phi liền càng chán ghét, nàng còn chưa có dùng phương pháp này để ác tâm Thẩm Vũ Sanh nữa, kết quả đối phương đến ác tâm nàng trước.

Bookwaves.com.vn

“Mỹ nhân?” Hứa Vân Noãn liên tưởng đến thần sắc không vui mới vừa rồi của hiền phi, không khỏi suy đoán nói, “Lẽ nào mỹ nhân đưa tới là muốn hiến cho hoàng thượng?”

“Không sai, tổng cộng hai người, là một đôi song sinh tử, bổn cung để người liếc mắt nhìn, có người nói dung mạo giống nhau như đúc, đều có thiên nhân chi tư, kỳ dị hơn nữa là, hai người này từ nhỏ đã không khóc, lớn đến bây giờ chưa từng rơi lệ, nên cũng được Đông Man bên kia cho rằng là điềm lành, vừa lúc nương lúc này Thẩm Vũ Sanh hồi kinh, mang qua đây luôn.”

“Chưa bao giờ khóc?” Hứa Vân Noãn hơi có chút kinh ngạc, “Nếu là từ khi sinh ra bắt đầu liền không khóc, nghĩ đến hẳn không phải là điềm lành gì, mà là mắt có bị bệnh đi?”

Người bình thường thân thể khoẻ mạnh, làm sao có thể cũng không rơi lệ chứ?

Hiền phi vốn còn chút tâm phiền, nghe được Hứa Vân Noãn nói nhịn không được xì một tiếng bật cười: “Ngươi nha đầu này, cách nghĩ cũng không giống người bình thường.”

“Nương nương yên tâm, hoàng thượng chính là chân long thiên tử, lại phá lệ anh minh thần võ, nhất định sẽ không tin tưởng những thứ vô tri đồn đãi này.”

Hiền phi đứng dậy xem xét Hứa Vân Noãn cẩn thận một chút, sau đó lấy ra một huyền phượng trâm hồng phỉ, cắm vào trên tóc cho nàng: “Ngươi nha, trang phục này cũng quá mức trắng trong thuần khiết. Sau này có một đồ trang sức xuất sắc, muốn đeo thì cứ đeo, chớ để một chỗ phủ bụi.”

“Nương nương, ta cảm thấy trắng trong thuần khiết một ít cũng rất tốt.”

“Ai, ” hiền phi thở dài, tự định giá một lát, vẫn là nói với nàng, “Lúc này đây Thẩm Vũ Sanh ngoại trừ mang một đôi song sinh tử, còn mang tới một nữ tử.”

“Còn nữa?” Hứa Vân Noãn không khỏi kinh trụ, Thẩm Vũ Sanh trở về rốt cuộc đang làm gì?

“Đúng vậy, nhưng lại liên quan đến ngươi.”

“Có liên quan tới ta?” Hứa Vân Noãn thoáng vừa nghĩ, lập tức mở to hai mắt nhìn, “Chẳng lẽ là muốn đem mỹ nhân kia tặng cho Trần Tiêu?”

“Không phải Thẩm Vũ Sanh muốn tặng, mà là tự nữ nhân kia ái mộ Mục Trần Tiêu. Phong tục của Đông Man và Đại An triều bất đồng, nữ tử Đông Man bên kia cũng có thể tòng quân, nữ tử kia tên là Nguyệt Thanh Hàn, là một nữ tướng quân, đã từng thấy qua Mục Trần Tiêu, liền phương tâm ám hứa, lúc này đây chủ động thỉnh cầu hộ tống Thẩm Vũ Sanh qua đây, cũng là bởi vì nghe nói Mục Trần Tiêu và ngươi đính hôn.”

Hứa Vân Noãn không khỏi ngẩn người, lập tức trong lòng dâng lên một trận cảm giác nguy cơ mãnh liệt: “Trần Tiêu là của ta!”

Bookwaves.com.vn

Hiền phi thấy dáng dấp hộ thực của Hứa Vân Noãn, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay lên chỉ mi tâm của nàng một cái: “Ta tự nhiên minh bạch tâm ý của ngươi, nhưng Nguyệt Thanh Hàn kia có người nói cũng là một kỳ tài lĩnh binh, nếu nói cách khác, một nữ tử muốn đứng vững gót chân trong quân đội cũng không có dễ dàng như vậy. Hơn nữa, Đông Man bên kia bộ tộc hoành hành, Nguyệt thị đó là một người trong đó, Nguyệt Thanh hàn hôm nay trở thành tộc trưởng của bộ tộc Nguyệt thị, phía sau nắm trong tay một quặng sắt, có người nói đây đều có thể trở thành của hồi môn của nàng.”

Hứa Vân Noãn không tự chủ được trợn tròn cặp mắt: “Còn có thể như vậy?”

“Nếu như không phải là bởi vì biết tin tức này, ngươi cho là vì sao bổn cung phiền muộn như vậy?”

“Tràn đầy lo lắng trên mặt của nương nương mới vừa rồi, là bởi vì ta?”

“Đó là tự nhiên, lẽ nào ngươi còn tưởng rằng ta là lo lắng hoàng thượng, vì hoàng thượng nạp con người mới mà ghen?” Mi nhãn diễm lệ của hiền phi mang theo một tia chẳng đáng, “Bổn cung từ lúc bắt đầu tiến cung đã không có ôm huyễn tưởng, đến bây giờ càng không thể nào.”

Nàng thậm chí còn hy vọng nữ nhân bên người hoàng thượng càng nhiều càng tốt, tốt nhất là không rảnh nhớ tới nàng.

Hứa Vân Noãn nháy con mắt ngồi xuống ghế: “Cảm tình của Trần Tiêu và ta vô cùng tốt, hắn sẽ không nguyện ý nghênh thú nàng.”

“Trần Tiêu có nguyện ý hay không có ích lợi gì? Mấu chốt nhất là hoàng thượng, hoàng thượng nhìn trúng quặng sắt phía sau bộ tộc Nguyệt thị, dù cho quặng sắt không mang tới, còn có tài năng lĩnh binh độc đáo của Nguyệt Thanh Hàn, dù cho cái này cũng không xem trọng, để kỳ tài Nguyệt Thanh Hàn này ở lại kinh thành, không thể suy yếu thế lực của Đông Man bên kia sao? Nhìn Thế nào đều là trăm lợi không một hại.”

Một lòng lo lắng của Hứa Vân Noãn càng thêm lợi hại: “Vậy nên làm sao đây?”

Mi tâm của hiền phi nhíu chặt: “Ở trước khi Thẩm Vũ Sanh nhập kinh, một tia một hào tin tức cũng không có thu được, lúc này nàng mới vừa vào cung, tin tức đã truyền khắp, hiển nhiên là cố ý gây nên. Cũng không biết trong hồ lô của nàng đến tột cùng bán thuốc gì, nói chung, ngươi phải vạn phần cẩn thận mới đúng, yến hội tối hôm nay, nhìn cho kỹ.”

“Ta biết.” Hứa Vân Noãn lập tức lên tinh thần, Trần Tiêu của nàng, mới không thể để cho người khác cướp đi!

Hứa Vân Noãn nâng ý chí chiến đấu lên, theo hiền phi đi tới phía kim điện.

Tiến nhập đại điện, Hứa Vân Noãn quay đầu liền tìm Mục Trần Tiêu, chống lại tầm mắt của hắn, lập tức lộ ra một thần sắc ai oán.

Mục Trần Tiêu hơi sửng sốt, nhãn thần dẫn theo chút lo lắng: Đây là thế nào? Sao Vân Noãn đột nhiên mất hứng vậy?

Đại hoàng tử thấy được Hứa Vân Noãn, nhãn thần không khỏi hơi sáng ngời, chờ nhận thấy được lực chú ý của nàng cũng không có phân đến trên người mình, quang mang đáy mắt lại lần nữa mờ xuống.

Hiền phi để một màn này ở trong mắt, khẽ thở dài: Đây thật là nghiệp chướng a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui