CHƯƠNG 635: CÓ TRẦN TIÊU KHÔNG CẦN CHÓ
Dịch giả: Luna Wong
Không biết có phải hoàng thượng là bởi vì hiền phi khuyên can mà tức giận không, trong triều đình tán thưởng công lao của tam hoàng tử càng nhiều, phe cánh của tam hoàng tử nhất thời hoa thiên hỷ địa, vênh váo tự đắc.
Trong lòng Đoan vương như cũ lo lắng không ngớt, lần thứ hai đưa tấu chương lên, nhắc nhở biên cảnh có khả năng có khác thường, lại bị đế vương công nhiên răn dạy tại triều đường.
Thái độ của hoàng thượng biến hóa quá mức đột nhiên, tiền triều, hậu cung đều có không ít người lo lắng khủng khiếp.
Mục phủ, trong Minh Hối hiên.
Đoan vương ngửa đầu uống nửa trản trà, thần sắc mang theo một tia phiền muộn.
“Trần Tiêu, ngươi nói phụ hoàng rốt cuộc là thế nào?”
Mục Trần Tiêu sửa sang sách cầm trong tay xong, sau đó bồi Đoan vương uống trà: “Hoàng thượng làm sao đều là quân chủ, điện hạ coi như là sốt ruột hơn nữa, cũng không nên quên bổn phận quân thần.”
“Nhưng… đây đều đã ba ngày rồi, hoàng thượng đặc biệt sủng ái Cẩm tần và Tú tần, lúc lâm triều liên tiếp hoãn lại, tình huống như vậy chưa từng có… Nếu như Cẩm tần và Tú tần kia là đi lên từ tuyển tú còn dễ nói, chí ít hiểu rõ, nhưng các nàng là Đông Man tiến hiến, ai biết các nàng có mục đích gì?”
“Chắc là hoàng thượng có suy tính của mình.” Ánh mắt của Mục Trần Tiêu nặng nề.
“Đâu phải suy tính, phân minh chính là ham mê nữ sắc…”
“Điện hạ!” Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, không đồng ý nói rằng, “Nói cẩn thận.”
Đoan vương lần thứ hai uống nửa trản trà, sau đó sâu đậm thở dài: “Quên đi, nói cũng vô dụng, vẫn là chờ một chút, đúng rồi, ngươi và vương phi Đông Man kia có tiếp xúc không?”
“Tạm thời không có.”
“Ta tìm người thám thính, trong đám người của vương phi Đông Man đích xác có một vị thần y, bất quá không thích gặp người, cả ngày ở trong phòng nghiên cứu thảo dược, có rất ít người gặp qua chân diện mục. Hơn nữa, Đông Man vương phi phái người bảo vệ hắn rất cẩn thận, rất khó để người tiếp xúc.”
“Đa tạ điện hạ hỗ trợ.”
Bookwaves.com.vn
“Ta lại không giúp được gì, ngươi cảm tạ cái gì?” Đoan vương tỉ mỉ đánh giá Mục Trần Tiêu, đột nhiên hơi sửng sờ, “Trần Tiêu, sao ta cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều.”
“Điện hạ, người luôn luôn biến hóa, vô phương.” Mục Trần Tiêu nhợt nhạt cười.
“Nhưng sao ta cảm thấy…” Đoan vương hơi sửng sờ, lập tức vừa cười một cái, “Không có gì, lúc này biến hóa cũng không tệ, luôn cảm thấy có nhiều sinh cơ hơn trước đây, nhìn cả người đều tinh thần, nghĩ đến phải liên quan đến Hứa cô nương đi?”
Từ sau khi Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu định ra hôn sự, hắn xưng hô Hứa Vân Noãn lại từ Vân Noãn biến thành Hứa cô nương, chỉ là mỗi một lần xưng hô, trong lòng luôn luôn khó chịu hơn lần trước.
“Đúng vậy, trận này chuyện đã xảy ra không ít, ít nhiều có Vân Noãn.”
“Như vậy là tốt rồi.” Trên lý trí Đoan vương cảm thấy mình nên vui cho huynh đệ tốt của mình, nhưng trên thực tế, trong lòng luôn luôn có một cổ buồn vô cớ nhược thất, “Chỉ là lúc này đây phải cô phụ mong đợi của ngươi, chuyện ngươi dâng lương loại lên, phụ hoàng đè xuống không phát, đến nay cũng không có tin tức, hiện tại hắn thất vọng với ta, chuyện này phỏng chừng phải kéo một đoạn ngày.”
“Lương loại mở rộng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, hoàng thượng bên này không vội, chúng ta cũng không cần quá mức lo lắng, chờ một chút hãy nói đi.”
“Ân.”
Đang nói chuyện, Hứa Vân Noãn mang theo làn váy bước nhanh chạy tới, phía sau còn có Nhị Hắc theo.
“Nhị Hắc, ngươi không nên đi theo ta, ta muốn tặng cho Trần Tiêu, không thể cho ngươi.”
“Gâu dâu!” Nhị Hắc chạy mau hai bước, trực tiếp chắn trước mặt của Hứa Vân Noãn, sau đó ngã ngửa xuống đất, lộ ra cái bụng mao nhung nhung, “Gâu gâu, gâu gâu…”
Hứa Vân Noãn giơ thật cao vật trong tay, nhãn thần không chút lay được: “Không được!”
“Gâu gâu…”
Hai chân trước của Nhị Hắc cào cào, có một cái, không một cái lau lau mắt, nhìn qua giống như là khóc vậy.
“Ngươi đừng dùng chiêu này, ta sẽ không mềm lòng, ta có nguyên tắc, nói cho Trần Tiêu thì cho Trần Tiêu!”
“Gâu gâu gâu!” Nhị Hắc bò người lên, tựa hồ là biết không vui, trong tiếng kêu tràn đầy một mảnh lên án.
“Hừ!” Một tay Hứa Vân Noãn mang theo làn váy bước nhanh chạy vào gian phòng, như hiến vật quý trong tay đưa đến trước mặt Mục Trần Tiêu, “Trần Tiêu, nhìn thử xem mang tới thứ tốt cho ngươi!”
Mục Trần Tiêu giơ tay lên đỡ lấy nàng, phòng ngừa nàng chạy quá nhanh ngã sấp xuống, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía vật trong tay nàng: Một trái táo nhỏ tròn vo, hồng đồng đồng.
Bookwaves.com.vn
“Cảm tạ Vân Noãn, rất đẹp, rất khả ái.”
“Đương nhiên, đây là ta chuyên môn chọn ra, là cái đẹp mắt nhất trên cây, một chút tỳ vết cũng không có, Nhị Hắc đều quấn quít lấy ta đòi nửa ngày, ta kiên trì không cho.”
“Ân, không cho.”
Hứa Vân Noãn cười híp mắt, lúc nói chuyện đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, vội vã quay đầu nhìn, khi thấy Đoan vương đứng ở cửa sổ, gương mặt trong một sát na đỏ: “Điện hạ?”
“Hứa cô nương.”
Mới vừa rồi nàng vào cửa quá mức vội vội vàng vàng, Đoan vương đứng ở gần cửa, chạy vào rồi hoàn toàn không có chú ý tới còn có người ngoài ở đây.
Nhị Hắc chạy theo tiến đến, nâng mí mắt có chút ai oán nhìn về phía tay của Mục Trần Tiêu.
Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, ở cái nhìn soi mói của Nhị Hắc, cầm lấy trái táo nhỏ trực tiếp cắn một cái, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý: “Rất ngọt.”
Chân trước của Nhị Hắc ép xuống, dọa gâu gâu: Quá phức tạp nó không hiểu, nhưng lại minh bạch Mục Trần Tiêu đang tranh tình cảm với nó!
Hứa Vân Noãn giơ tay lên, nhẹ bỗng một cái đè đầu chó của Nhị Hắc xuống mặt đất: “Nhị Hắc, không được hù dọa Trần Tiêu, bị dọa phải làm sao bây giờ?”
Mặt chó của Nhị Hắc nhất thời ép tới thay đổi hình: “Ô ô, ô ô…”
Chủ nhân nhà mình có Trần Tiêu thì quên chó.
Hứa Vân Noãn giơ tay lên xoa nhẹ Nhị Hắc: “Ngoan, trên cây còn có rất nhiều trái cây đó, tùy ngươi ăn, bất quá, tốt nhất phải giữ cho Trần Tiêu.”
Mục Trần Tiêu nghe, đắc ý trong ánh mắt càng thêm rõ ràng: Quả nhiên, mình ở trong lòng Vân Noãn trọng yếu nhất.
Đoan vương lăng lăng nhìn một màn này, sau một lát, khẽ cười ra tiếng: “Nhị Hắc thất sủng rồi.”
Nhị Hắc nghe được tên của mình, xoay đầu lại nhìn về phía Đoan vương, vừa rồi còn dáng dấp vô lại, sau một khắc lại trực tiếp biến thành đầy người khí phách, nó liếc mắt nhìn lướt qua, lập tức duỗi người, ngẩng đầu cất bước chậm rãi ly khai.
Đoan vương thiếu chút nữa giận nở nụ cười: “Hứa cô nương, vừa rồi có phải Nhị Hắc đang khinh bỉ ta hay không?”
“Không có, nó chính là hình dạng thiếu thu thập, điện hạ bỏ qua cho.” Hứa Vân Noãn cười híp mắt, làm bộ không có chuyện vừa rồi phát sinh, “Đúng rồi, Đông Man vương phi đưa thiệp mời tới, muốn thiết yến trong vườn trái cây của ta, điện hạ có thời gian đi tham gia không?”
“Được, vừa lúc ta cũng không có chuyện gì, cùng đi xem thử.”
“Ân.”
Đoan vương đứng dậy cáo từ, Hứa Vân Noãn vội vã đưa tiễn.
Thấy gốc ngũ thải cẩm đái ở cửa thư phòng, không khỏi dừng bước lại: “Cây này là…”
“Cái này gọi là ngũ thải cẩm đái, ngụ ý tiền đồ tự cẩm, ta và Trần Tiêu mỗi người một gốc, hôm nay xanh um tươi tốt.” Hứa Vân Noãn nhìn, có chút yêu quý tiến lên sờ sờ lá cây rũ xuống.
Đoan vương đè thất lạc nồng đậm trong lòng xuống, nhẹ nhàng nặn mỉm cười: “Thật tốt.”
Mẫu phi nói đúng, một người thất lạc, đau lòng, cũng ttố hơn ba người thống khổ giãy dụa, trước đây hắn buông tay đúng, chỉ là vì sao vẫn là sẽ đau lòng nhỉ?
(Luna: Vì tác giả thiên vị, càng dịch càng ức chết ta)