Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 637: GẢ TÔN TỬ HIỂU CHÚT ĐI

Dịch giả: Luna Wong

Hứa Vân Noãn thấy Mục Trần Tiêu đáp ứng, liền lập tức để người âm thầm chuẩn bị đồ, hành động cấp tốc trước nay chưa có, phảng phất rất sợ hắn hối hận vậy.

Mục Thiên Trù tự nhiên cũng thành đối tượng thương lượng chủ yếu nhất của Hứa Vân Noãn, dù sao cũng là lần đầu tiên thành thân, không có kinh nghiệm gì, rất nhiều thứ cũng không biết nên chuẩn bị như thế nào, tác dụng là một trưởng bối của Mục Thiên Trù liền nổi lên.

Cứ như vậy vẫn bận rộn hai ngày, nhãn thần của Mục Thiên Trù nhìn về phía Mục Trần Tiêu càng ngày càng quỷ dị, thỉnh thoảng quét từ đầu tới chân hắn một lần, sau đó tắc lưỡi, phát sinh một tiếng thở dài.

Một ngày này Mục Thiên Trù lại là thần sắc như vậy, Mục Trần Tiêu rốt cục nhịn không được lên tiếng: “Gia gia là cảm thấy ta có chỗ nào không ổn?”

Mục Thiên Trù nhướng nhướng mày sao: “Cũng không có cái gì chỗ không ổn, làm sao vậy?”

“Vậy vì sao hai ngày này gia gia vừa nhìn thấy ta liền thở dài không ngừng?”

“Vân Noãn đang chuẩn bị đồ các ngươi thành thân cần dùng, ngươi biết không?”

“Biết.”

“Vậy ngươi biết mấy ngày nay cảm thụ lớn nhất của gia gia là cái gì không?”

“Cảm thụ?” Mục Trần Tiêu hơi có chút kỳ quái, “Thỉnh gia gia công khai.”

Mục Thiên Trù chắp tay sau đít hơi đi về phía trước hai bước, sau đó ngẩng đầu lên, hơi có chút thương cảm nhìn hướng thiên không: “Ta cảm thấy mình sắp gả tôn tử.”

Mục Trần Tiêu nhất thời sững sờ ở tại chỗ, lập tức bên tai hơi đỏ lên: “Gia gia, tại sao người có thể có ý tưởng như vậy chứ?”

“Nhìn Vân Noãn người ta thử xem, liệt kê cực kỳ chi tiết, từ đầu chuẩn bị đếm chân, không có một chỗ chỗ sơ sót, bộ dáng nghiêm túc kia, ta ở một bên nhìn đều cảm thấy tán thán. Nhưng còn ngươi, cả ngày ở trong thư phòng của ngươi, cũng không nói giúp một tay, theo ta nói, Vân Noãn thú phu quân như ngươi vậy, thật đúng là thua thiệt nàng.”

Trong lúc nhất thời Mục Trần Tiêu không biết nên nói cái gì cho phải: “Ta cũng muốn chuẩn bị, nhưng Vân Noãn không cho phép, nàng luôn luôn nói để ta nhìn kỹ tình huống chiến trường bên kia là tốt rồi, những thứ khác để nàng chuẩn bị.”

Bookwaves.com.vn

“Vân Noãn không cho ngươi hỗ trợ, ngươi thực sự không giúp một tay? Theo ta thấy, còn không bằng cho ngươi nhập chuế cho Vân Noãn, chờ sau này hai người các ngươi sinh hài tử, chỉ cần cho ta một trọng tôn tử họ Mục là được, nếu như không có trọng tôn tử, trọng tôn nữ cũng được. Tương lai chờ trọng tôn nữ của ta trưởng thành tựa như Vân Noãn như vậy, lại chiêu một nữ tế tới cửa…”

Mục Thiên Trù vừa nói, vừa tỉ mỉ tự định giá loại phương pháp này được không, nghĩ đến cuối cùng, dĩ nhiên cảm thấy cũng không tệ lắm.

Trong lúc nhất thời Mục Trần Tiêu có chút bất đắc dĩ: “Gia gia, người nỡ đưa ta đi sao?”

“Vì sao không nỡ?” Mục Thiên Trù như là nghe được lời để kẻ khác khiếp sợ gì, mắt đều không tự chủ được mở to, “Đưa ngươi đi, ta tiết kiệm bao nhiêu tâm lực, hơn nữa Vân Noãn của chúng ta mọi thứ tốt, đưa ngươi đi rồi toàn bộ chính là hưởng phúc, lại không có thua thiệt gì, đây có cái gì không nỡ”

Nghe dạng đáp án thế này, Mục Trần Tiêu dĩ nhiên không cảm thấy chút ngoài ý muốn nào: “Gia gia, người không cần lo lắng, ta vẫn là tôn nhi của người, ai cũng đoạt không đi.”

“Ta lo lắng ngươi?” Mục Thiên Trù rất bất nhã hướng về phía Mục Trần Tiêu liếc mắt, “Ngươi hoàn toàn là suy nghĩ nhiều, ta mới không phải lo lắng ngươi, ta chính là đau lòng Vân Noãn mà thôi. Vân Noãn nhà của chúng ta dáng dấp đẹp, tính tình cũng thượng thừa, thông minh tài trí càng không phản đối, còn loại được một tay trồng trọt tốt, có một phu quân như ngươi, thật đúng là xui xẻo.”

Mục Trần Tiêu không thể không lên tiếng nhắc nhở gia gia của mình: “Ta mới là tôn tử của người, Vân Noãn là tôn tức phụ của người.”

“Ta đây cần tôn tức phụ, không cần tôn tử.” Mục Thiên Trù nói xong trực tiếp chắp tay sau đít bước đi, trước khi đi còn không quên hung hăng trừng Mục Trần Tiêu một mắt.

Mục Trần Tiêu lắc đầu khẽ cười một tiếng, chuyển động xe lăn đi hướng Minh Hối hiên.

Trở lại trong thư phòng, hắn mở ngăn kéo, lấy đao khắc bên trong ra, từng chút từng chút tạo hình một con búp bê gỗ.

Búp bê gỗ kia đã y hi có thể nhìn ra là dáng dấp của nữ tử, gương mặt béo đô đô, dáng dấp xinh đẹp khả ái, lúc này hắn đang tạo hình vậy la quần mặc trên thân búp bê gỗ, đã có thể nhìn ra là dáng dấp giá y đại hôn.

Úc Khoảnh bưng trà đi đến: “Công tử, nghỉ ngơi một chút đi.”

“Không có việc gì.”

“Người ở bên ngoài có phải bị lão thái gia dạy dỗ hay không?”

“Gia gia thích nói để hắn nói hai câu đi, chỉ cần trong lòng hắn cao hứng là tốt rồi.”

“Người phân minh cũng muốn giúp một tay, chỉ là cô nãi nãi không vui.”

“Vân Noãn theo ba vị lão gia tử lớn lên, biểu hiện ra nhìn kiều kiều nhuyễn nhuyễn, nhưng trên thực tế a tính tình lại hơi có chút bá đạo. Cũng không biết ba vị lão gia tử dạy thế nào, nhất là ở phương diện hôn sự này… Nếu nàng nguyện ý quan tâm, vậy hãy để cho nàng làm đi.”

Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu nói chuyện, khóe môi lộ ra một dáng tươi cười, trong dáng tươi cười tràn đầy ngọt ngào cưng chìu.

“Công tử, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, trong kinh thành hẳn là có không ít người sẽ nói người ăn cơm mềm.”

Mục Trần Tiêu tinh tế điêu khắc búp bê trong tay: “Ăn cơm mềm có cái gì không tốt, ăn bám dễ tiêu hóa.”

Úc Khoảnh sửng sốt một chút, vội vã đè khóe môi cong lên xuống: “Công tử nói phải, thuộc hạ thấy những người đó chính là đố kị, dù sao, bọn họ muốn thú được nữ tử như cô nãi nãi vậy, còn không có cơ hội đó!”

Trong ánh mắt của Mục Trần Tiêu tiếu ý càng đậm: “Giúp ta tìm kiện xiêm y thêu phi hạc văn sức kia tìm ra.”

“Thuộc hạ nhớ kỹ kiện trường bào đó là thủy lam sắc đi, không phải công tử ghét bỏ nhan sắc kia quá mức nhạt nhẽo sao? Sao hôm nay lại muốn tìm?”

“Trước Vân Noãn nói qua, lúc đi tham gia yến hội của Thẩm Vũ Sanh, muốn mặc một bộ la quần thủy lam sắc.”

Úc Khoảnh vội vàng gật đầu, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy có chút ê răng: “Thuộc hạ đi ngay.”

Công tử nhà mình và cô nãi nãi ở chung thực sự càng ngày càng ngọt ngào, có đôi khi ở một bên nhìn đều cảm thấy ngán.

Bất quá dáng tươi cười trên mặt công tử cũng càng ngày càng nhiều, những thuộc hạ như bọn họ thà rằng bản thân ngán chết, cũng hy vọng công tử và cô nãi nãi có thể vẫn tiếp tục hạnh phúc viên mãn như vậy.

Sáng sớm ngày thứ hai, Mục Trần Tiêu đổi lại kiện trường bào thủy lam sắc, sau đó quay cái gương đội ngọc quan lên trên mái tóc dài của mình.

Ngoài cửa, thanh âm thanh thúy của Hứa Vân Noãn vang lên: “Trần Tiêu, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa mang theo làn váy cất bước đi vào gian phòng, người chưa tới, nghe tiếng cưới trước.

Mục Trần Tiêu lập tức giương khóe môi lên, xoay người nhìn nàng mang theo một thân dương quang nhỏ vụn bước vào: “Chuẩn bị xong rồi.”

Hứa Vân Noãn thấy Mục Trần Tiêu trên người xiêm y, nhãn thần lập tức sáng lên: “Phu quân nhà của ta hôm nay thực sự đặc biệt phong thần tuấn dật.”

“Nương tử nhà của ta cũng quỳnh tư hoa mạo, quốc sắc thiên hương.”

Hứa Vân Noãn tiến lên đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu, bước nhanh đi ra ngoài: “Vậy hôm nay cả ngày hai chúng ta đều dính chung một chỗ, để những người đó nhìn thử cái gì mới là thiên tạo một đôi, địa thiết một đôi chân chính.”

Nhất là Nguyệt Thanh Hàn kia, còn dám nói nàng và Trần Tiêu không xứng, hôm nay để nàng nhìn thử xem cái gì gọi là xứng cả mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui