CHƯƠNG 638: ĐI VƯỜN TRÁI CÂY
Dịch giả: Luna Wong
Hai người lên xe ngựa, sau đó một đường đi về phía vườn trái cây Hứa Vân Noãn sớm đã chuẩn bị xong.
Một bên kia cửa Đào gia, Đào Bảo Nhi vừa theo Hàn phu nhân đi ra cửa phủ, liền thấy xa giá của thất công chúa rất đường hoàng ngừng lại.
Đào Bảo Nhi nhất thời dừng bước lại, bất mãn trên mặt như cũ không có tán đi.
Thất công chúa từ trên xe ngựa nhảy xuống, thấy Đào Bảo Nhi cũng lộ ra ý ghét bỏ.
Hàn phu nhân nhìn đấu khí giữa hai tiểu cô nương, không khỏi cười cười, tiến lên hành lễ vấn an: “Thần phụ gặp qua thất công chúa.”
“Hàn phu nhân không cần đa lễ, mau mau đứng dậy đi.” Thất công chúa biết Hứa Vân Noãn cực kỳ tôn trọng Hàn phu nhân, nàng dám ghét bỏ Đào Bảo Nhi, đối với Hàn phu nhân lại cực kỳ khách khí, rất sợ bởi vì tính tình nhỏ nhất thời của mình, mà chọc cho Hứa Vân Noãn không hài lòng.
Hàn phu nhân giơ tay lên sờ sờ tóc của Đào Bảo Nhi, vừa cười vừa nói: “Thất công chúa chuyên môn tới tìm ngươi, như vậy ngươi hãy cùng công chúa ngồi một chiếc xe ngựa đi vườn trái cây trước đi, hai người các ngươi tuổi tác tương đương, cũng có rất nhiều trọng tâm câu chuyện chung để trò chuyện.”
Thất công chúa quay Đào Bảo Nhi le lưỡi làm cái mặt quỷ: “Quỷ thích khóc, mau theo ta lên xe ngựa, ta mang theo ngươi cùng đi tìm Hứa tỷ tỷ.”
“Ta mới không cần ngôi sao đáng nghe như ngươi mang đi, tự ta có thể tìm được Hứa tỷ tỷ.”
Hàn phu nhân vội vã giơ tay lên, một cái vỗ vào sau lưng của Đào Bảo Nhi: “Không được nói chuyện như vậy với thất công chúa, quên những quy củ mẫu thân giáo dục ngươi rồi sao?”
Cả người Đào Bảo Nhi tức giận, thấy thất công chúa lộ ra thần sắc đắc ý, càng cảm thấy giận, đơn giản giơ tay lên, hai ngón tay út để ở hai bên khóe miệng, ngón trỏ lại kéo hai mắt của mình, sau đó đưa dài đầu lưỡi làm một mặt quỷ cực xấu.
Thất công chúa đang cười đến đắc ý, lại bị động tác đột nhiên của Đào Bảo Nhi làm sợ hết hồn, không khỏi mở to hai mắt nhìn: Quỷ thích khóc này cũng quá dọa người!
Đào Bảo Nhi thấy nàng bị hù, nhất thời cảm thấy cân đối: Thân phận cao thì thế nào? Không phải cũng là quỷ nhát gan sao?
Bookwaves.com.vn
Thất công chúa rất ghét bỏ nhìn thoáng qua Đào Bảo Nhi: “Ngươi là một nữ tử, không nên như vậy, vạn nhất kéo rộng miệng của mình ra rồi, sau này không ai thèm lấy.”
“Không ai thèm lấy cũng không có việc gì, cùng lắm thì để Hứa tỷ tỷ nuôi ta.”
“Hứa tỷ tỷ muốn nuôi cũng là nuôi ta, làm sao sẽ nuôi quỷ thích khóc như ngươi chứ?”
Mắt thấy hai tiểu cô nương lại muốn đấu võ mồm, phu nhân vội vã ở một bên nhắc nhở: “Thời gian có chút vội, chúng ta vẫn là mau chóng lên xe ngựa đi, không thôi Vân Noãn sẽ tới trước chúng ta.”
Hai tiểu cô nương lập tức cấp tốc.
Đào Bảo Nhi cũng không ngại ngồi chung một chiếc x
e ngựa với thất công chúa, leo lên xong lập tức giục xa phu mau chạy nhanh chút.
Bọn họ tới vườn trái cây chờ trước, thuận tiện cảnh cáo các tiểu thư đến vườn trái cây trước, đừng để các nàng nói đông nói tây quấy rầy hăng hái của Hứa tỷ tỷ, càng không cho nói bậy trong vườn trái cây, để tránh khỏi chọc cho tỷ tỷ thương tâm.
Hàn phu nhân nghe hai tiểu cô nương ngươi một lời ta một lời thương lượng chút nữa nên làm sao ứng đối nhiều người như vậy, khóe môi không tự chủ được dương lên.
Loại tình nghị thuở thiếu thời này khó được nhất, không bị thân phận câu thúc, không có lợi ích sảm tạp, nếu có thể vẫn duy trì, đó là một khoản tài phú quý báu nhất trong nhân sinh.
Mặt khác, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu ngồi ở trên xe ngựa, quay cửa sổ xe ven đường nhìn cảnh thu nhẹ nhàng khoan khoái .
Lúc này đã là cuối mùa thu, trên đường rơi xuống một tầng lá cây dày, lá cây vàng óng ánh, xa xa nhìn lại hợp với ánh dương quang, phảng phất đến đường cũng dính vào kim sắc.
Hứa Vân Noãn ghé vào bên cạnh xe, theo xe ngựa lung lay lắc lư nhìn về phía cảnh sắc phía xa: “Trong ngày thường bị nhốt ở trong phủ không cảm thấy, hôm nay khó có được đi ra một chút lại không hiểu cảm thấy tâm rộng.”
“Vân Noãn thích ở bên ngoài?”
“Tự nhiên, cũng không biết có phải là bởi vì theo ba vị gia gia sinh hoạt ở ngoài quen rồi hay không, Mục gia ta cảm thấy nhỏ, kinh thành ta cũng cảm thấy nhỏ.”
Mục Trần Tiêu giơ tay lên nhẹ nhàng giúp Hứa Vân Noãn chỉnh sửa lại sợi tóc rũ xuống trên vai: “Vậy chờ tất cả mọi chuyện chấm dứt, chúng ta liền đi đạp vạn lý sơn hà, thưởng giang sơn thắng cảnh.”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Bookwaves.com.vn
Mục Trần Tiêu có chút kỳ quái: “Nàng không muốn đi xem sao?”
“Muốn thực hiện nguyện vọng này cũng không dễ dàng, chỉ cần là giải quyết xong những chuyện chúng ta phiền lòng có thể không làm được, còn phải có quyền thế phía sau chống đỡ, trong tay có bạc tốn hao, như vậy mới có thể đi tới nơi nào đều vô ưu vô lự.” Hứa Vân Noãn nói xong cực kỳ chăm chú, “Lời này là đại gia gia ta nói, hắn nói giống sinh hoạt của chúng ta lúc trước trong Thanh Nhạc sơn, không phải ẩn cư chân chính, chỉ là đang tránh né mà thôi, như vậy căn bản cũng không phải tự do.”
Mục Trần Tiêu hơi sửng sờ: “Đích xác…”
“Cho nên nha, đại gia gia liền dạy ta, có thể không coi trọng quyền thế, nhưng trong tay nhất định phải có một chút quyền thế, như vậy mới có thể không bị người khi dễ, làm chuyện bản thân muốn làm tình, bảo vệ người mình muốn bảo vệ.”
“Vân Noãn nói cực kỳ có lý.” Nhãn thần của Mục Trần Tiêu rơi vào trên đôi chân mất cảm giác của bản thân: Nhất là phế nhân như hắn vậy, nếu như trong tay không quyền thế, làm sao có thể hộ được trân bảo quý trọng nhất thế gian này chứ? Xem ra kế hoạch của mình phải mau sớm thực hành.
Hứa Vân Noãn phất phất tay: “Chúng ta hôm nay là đi ra chơi đùa, không chỉ nói những thứ lời để người phiền lòng này, là đi chơi cho vui là được rồi.”
“Ân.”
Xe ngựa một đường về phía trước, rất nhanh liền trông thấy vườn trái cây.
Lúc này phía trước đã có không ít xe ngựa, màn xe ngựa đều mở, thỉnh thoảng liền có thể nghe được một trận tiếng kinh hô.
Đông Man vương phi muốn thiết yến khoản đãi tân khách, trong lòng rất nhiều người đều muốn tham gia, dù sao trong cung hai vị tần song sinh tử mới tấn phong kia, nhưng là dị thường được hoàng thượng sủng ái, chỉ sợ bọn họ không coi trọng vị vương phi này, cũng phải gần gũi tìm hiểu một chút tin tức.
Bởi vậy, phàm là thu được thiệp mời đều quyết định hôm nay đến đây, chỉ là trong lòng bọn họ lại không xem trọng cái vườn trái cây này, trong ngày thường dạng trái cây gì chưa ăn qua, hôm nay muốn ăn lại phải tự mình động thủ, bọn họ mặc la quần hoa mỹ, mang trang sức quý trọng, vạn nhất không cẩn thẩn bị thương tổn phải nên làm sao bây giờ, đây không phải là làm điều thừa sao?
Nhưng chờ xe ngựa chậm rãi về phía trước, một đường trông thấy vườn trái cây, ý định của bọn họ lại chợt thay đổi.
Rất xa liền thấy được một mảnh phấn hà, phấn hà này cực kỳ tiên diễm, thành mảnh chồng chất cùng nhau, giống như một mảnh áng mây.
Chờ bọn họ từ từ tới gần, mới phát hiện những phấn hà kia là từng gốc cây hoa đào vẽ trên mặt tường.
Cũng không biết thuốc màu kia làm sao điều chế, ánh sáng màu phá lệ no đủ, nhất là ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, giống như thật sự có nhiều đóa hoa đào nở rộ.
Bọn họ liền thấy được đại môn của vườn trái cây, lập tức lại có chút trố mắt.
Bởi vì đại môn kia đúng là có hai buội cây đào cực lớn mọc thành một hình vòm, tới gần mới phát hiện cây đào kia làm từ bùn, nhưng lại đặc biệt sống động.
Cái vườn này thiết kế cũng quá nổi bật, thật không hỗ là nơi của Phúc Linh quận chúa a!