CHƯƠNG 641: NGƯƠI MỘT MIẾNG TA MỘT MIẾNG
Dịch giả: Luna Wong
Đoan vương chậm rãi đi về phía trước, dáng tươi cười khóe môi mang theo khổ sáp nồng đậm, sau một lát, hắn lại bỗng nhiên ý thức được, bản thân đến tư cách lộ ra loại thần sắc này cũng không có, không thể làm gì khác hơn là ép tất cả tâm tình xuống.
Không bao lâu, tân khách tiến nhập vườn càng ngày càng nhiều, tiếng kinh hô âm thầm không ngừng truyền đến.
“Đây là vườn trái cây sao? Sao không quá giống như ta nghĩ thế?”
“Đúng vậy, ta vốn cho là vườn trái cây này nhất định khắp nơi đều là bùn đất bẩn thỉu, nói không chừng còn có mùi hôi khó ngửi, nhưng hôm nay nhìn, thì ra ngăn nắp sạch sẽ thế.”
“A, mau xem, trên trái này có chữ viết!”
“Thật sự có chữ a, đó là một chữ phúc.”
“Các ngươi đừng động thủ sờ, đây là ta phát hiện.” Tiểu thư phát hiện trên trái có chữ viết vội vã chống đỡ các tiểu thư khác lại gần, không cho phép các nàng đưa tay sờ.
“Trái cây mọc ở trên cây, tự nhiên là ai cũng có thể hái, dựa vào cái gì sẽ là của ngươi?”
Trái táo nhỏ hồng đồng đồng chỉ lớn bằng quả đấm của tiểu hài tử, nhan sắc đỏ tươi, màu sắc diễm lệ, trên cuống của trái táo nho nhỏ, còn dùng sợi tơ màu sắc rực rỡ thắt một cái nơ con bướm, một mắt nhìn sang, để kẻ khác yêu thích không buông tay.
Trong vườn một chút náo nhiệt lên, các nàng hoàn toàn đã quên bản thân mâu thuẫn vừa rồi nghe nói lúc vào vườn trái cây, nếu như trong vườn đều là trái cây như vậy, như vậy các nàng nguyện ý hái a, hái cả ngày cũng không có vấn đề gì.
Rất nhanh, Hứa Vân Noãn mang theo Đào Bảo Nhi và thất công chúa đi ra.
Đào Bảo Nhi nhìn trái phải một chút, không có phát hiện Đoan vương, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Vân Noãn cầm tay nàng, nhẹ giọng nói rằng: “Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, huống chi tuổi của ngươi nhỏ, vẫn chưa tới thời gian đàm hôn luận giá, sau này không được nói mấy lời mê sảng này nữa.”
Thân phận của Đoan vương đặc thù, hơn nữa hôm nay thế cục trong triều khẩn trương, hôn sự của hắn có vẻ càng thêm cực kỳ quan trọng. Đào đại nhân làm việc từ trước công chính, chưa từng có ý niệm tham dự đảng tranh trong triều. Nàng không muốn bởi vì ý niệm nhất thời của Đào Bảo Nhi, mà chọc cho toàn bộ Đào gia không an bình.
Đào Bảo Nhi mím thật chặt môi: “Hứa tỷ tỷ, ta đã biết, sau này sẽ không lỗ mãng như thế nữa.”
Bookwaves.com.vn
“Ân, tốt.” Hứa Vân Noãn giơ tay lên sờ tóc của Đào Bảo Nhi, lúc này mới xoay người nhìn về phía Đông Man vương phi bị người vây quanh từ cửa vườn đi tới.
Đông Man vương phi mặc một thân y phục Đông Man, tám thị nữ, tám hộ vệ đi theo phía sau, Nguyệt Thanh Hàn đứng bên trái, bên phải là Thẩm Vân Sơ, đoàn người hạo hạo đãng đãng, nhìn khí thế văn hoa.
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn, cùng Hứa Vân Noãn đi ra trước.
“Đông Man vương phi hữu lễ.”
Thẩm Vũ Sanh nâng mắt chung quanh, trong ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên: “Quận chúa miễn lễ, vườn trái cây này của ngươi thật đúng là danh bất hư truyền.”
“Không có cô phụ chờ mong của vương phi là tốt rồi.” Hứa Vân Noãn mỉm cười.
Những tân khách khác cũng đi lên trước, một phen hành lễ xong, Đông Man vương phi vô cùng thân thiết nhìn về phía Hứa Vân Noãn.
“Quận chúa, Đông Man ta không có nhiều quy củ như vậy, cho dù là yến hội, cũng có thể tự đắc kỳ nhạc là được, không biết có thể mời ngươi mang theo chúng ta thăm vườn trái cáy không?”
Có thể tuyên truyền vườn của mình, Hứa Vân Noãn tự nhiên không có ý kiến: “Cam tâm tình nguyện đến cực điểm.”
Hứa Vân Noãn tiến lên đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu, hai người cùng đi về phía trước.
Ánh mắt của Thẩm Vũ Sanh rơi vào trên người Mục Trần Tiêu, khóe môi lộ ra một dáng tươi cười thâm ý.
“Vương phi và chư vị quý khách thỉnh xem, vườn trái cây này vốn là một tòa thôn trang, sau này xây dựng thêm, mua hết đất trống chung quanh, bởi vậy diện tích cực đại. Một mảnh bên này trồng táo nhỏ xinh, là giống bên tây bắc, cũng có biệt danh sa quả. Một mảnh bên này chính là lê, đồng dạng là trái cây nhỏ xinh…”
Vì chuẩn bị mở vườn trái cây, nàng mất không ít tâm tư, tận khả năng tự định giá cẩn thận chu toàn.
Nữ quyến được mời đến đây đều là khẩu vị không lớn, hơn nữa khí lực cũng không đủ, nếu như trái cây quá lớn, trái thôi đã để người ăn no rồi, cầm theo cũng nặng, tự nhiên không có khả năng chơi tận hứng, cho nên nàng phí hết tâm tư, đều tìm những giống quả nhỏ xinh thế này.
Đông Man vương phi đi theo bước chân của Hứa Vân Noãn, chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng liền dừng lại, hái quả nhỏ, đặt ở trong tay đánh giá cẩn thận: “Trái cây này thực sự đẹp.”
Đông Man vương phi vừa động thủ, đi theo phía sau rất nhiều tiểu thư liền không nhịn được, mỗi một người đều theo hái trái cây.
“Nha, mau xem, trái của ta hình trái tim! Thật xinh đẹp a!”
“Thực sự nha, vì sao ta không tìm được?”
Bookwaves.com.vn
Mới vừa rồi nhìn thấy những quả xinh đẹp linh lung này, đã cảm thấy rất thần kỳ, nhưng lúc này thấy người khác hái được một trái đặc thù, nhất thời cảm thấy quả nhỏ trong tay không thơm nữa, nét mặt không thèm để ý, nhãn thần lại bay khắp nơi, hy vọng mình cũng có thể may mắn tìm được một trái có hình dạng đặc thù.
Hứa Vân Noãn thấy trong tay của không ít người cầm được trái cây rồi, liền dẫn bọn họ đi về phía trước, đi không tới hai bước, liền thấy một dòng nước nho nhỏ do gậy trúc cấu tạo mà thành.
Gậy trúc kia cũng không biết là mọc bao nhiêu năm, ống trúc tráng kiện bị bổ ra, sau đó lại được nối liền nhau, dòng nước chậm rãi chảy qua trong suốt không gì sánh được.
“Những dòng nước này đều là nước suối lấy từ phía sau vườn trái cây, con suối phong bế, chỉ cung cấp vào vườn, sát vành ống trúc có nút nho nhỏ, gở nút xuống thì có thể làm cho dòng nước chảy xuống, rửa trái cây trong tay.”
Đông Man vương phi dẫn đầu tiến lên, vẻ mặt tò mò thí nghiệm một chút, sau khi rửa trái cây, trực tiếp đặt ở bên mép cắn một cái: “Thanh thúy ngọt, miệng đầy sinh tân, vị đạo thật tốt.”
“Vương phi thích là tốt rồi.”
Đông đảo các tiểu thư đều tiến lên rửa trái cây trong tay, nguyên bản các nàng lo lắng dòng nước văng khắp nơi sẽ ô uế la quần, nhưng không nghĩ tới, vậy dòng nước rơi xuống mặt đất, lại không có chút bọt nước nào văng lên.
Nguyên lai trên mặt đất gần ống trúc, bị đổ một tầng đá cụi dày, dòng nước rơi vào trên tảng đá, trực tiếp chảy xuống dưới đất, chỉ cần hơi chút chú ý một ít, liền sẽ không làm dơ xiêm y.
Xem đến nơi đây, trong lòng mọi người càng phát sợ hãi than: “Một cái vườn trái cây nho nhỏ này, thật đúng là nơi chốn đều hao hết tâm tư.”
Hứa Vân Noãn nghe nói như thế, mở miệng cười nói rằng: “Chư vị tiểu thư cũng đều là quý khách, tự nhiên mỗi một chi tiết đều phải tỉ mỉ.”
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi ra phía trước, rửa sạch trái cây trong tay, đưa tới tay của Hứa Vân Noãn: “Nếm thử.”
Hứa Vân Noãn không chút để ý ánh mắt quan sát của mọi người, tiếp nhận trái cây liền cắn một cái, cười đến mi nhãn cong cong: “Ngon.”
Không ít người nhìn thấy một màn này, nguyên bản còn cảm thấy trái cây ngọt thanh, lúc này lại không hiểu có chút chua chát: Sao nhìn dáng dấp của Phúc Linh quận chúa và Mục tướng quân không rõ làm cho lòng người ngưỡng mộ nhỉ?
Thẩm Vũ Sanh vừa cười vừa nói: “Quận chúa và Mục tướng quân thực sự là xứng đôi, Nguyệt tướng quân, bây giờ ngươi nhìn hiểu chưa?”
Nguyệt Thanh Hàn lăng lăng thu hồi đường nhìn, đáy mắt hiện lên một tia tình tự đen tối: “Ta vẫn là ý tưởng ban đầu không thay đổi.”
Hứa Vân Noãn cắn trái cây trong tay một cái, sau đó đưa tới bên mép của Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, ngươi cũng thử một miếng.”
“Được.”