Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 642: BẢN LĨNH ÁC TÂM NGƯỜI TĂNG TRƯỞNG A


Dịch giả: Luna Wong


Mục Trần Tiêu không e dè ở trước mặt của mọi người, trực tiếp cắn trái cây trong tay Hứa Vân Noãn một cái, tân tân hữu vị nuốt xuống: “Vị đạo thật tốt.”


“Đó là tự nhiên.” Hứa Vân Noãn thẳng thắn nhét gần một nửa trái còn dư lại vào trong tay của Mục Trần Tiêu, “Ngươi thích thì ăn hết.”


Mục Trần Tiêu như trước không ngại, cầm lấy trái cây động tác tự nhiên ăn: “Được.”


Rất nhiều người không khỏi nhìn mắt choáng váng, không phải đều nói vị Mục tướng quân này nguyên bản ở trên chiến trường đó là vị sát thần sao? Nguyên bản tất cả mọi người cho rằng võ tướng như thế làm sao biết săn sóc nữ tử, hơn nữa chân của Mục Trần Tiêu đã phế đi, từ trên đám mây rơi xuống, không phải sẽ càng thêm bạo nộ vô thường sao?


Nhưng lúc này là xảy ra chuyện gì? Đây rõ ràng còn tri kỷ hơn các công tử luôn mồm phong hoa tuyết nguyệt.


Dù sao, những nam tử hơi có chút thân phận, cũng sẽ không nguyện ý ở trước mặt mọi người ăn đồ của nương tử mình ăn dư.


Nguyệt Thanh Hàn nhíu thật chặt mi tâm, ánh mắt hơi có chút không đồng ý nhìn phía Hứa Vân Noãn.


“Trước ở trong hoàng cung, ta hơi né tránh một ít, ngươi nói ta nhục nhã Mục tướng quân, hôm nay ngươi ném trái cây mình ăn dư cho Mục tướng quân, lẽ nào không phải là làm nhục sao?”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nhíu mày sao, đáy mắt mang theo một tia vô cùng kinh ngạc: “Ta và Trần Tiêu cùng ăn một trái cây, ngươi gọi đây là nhục nhã?”



“Chẳng lẽ không đúng sao?”


Hứa Vân Noãn khẽ cười một tiếng, đáy mắt mang theo một tia trào phúng: “Nguyệt tướng quân chưa từng thích người nào đi? Giữa nam nữ lưỡng tình tương duyệt, hận không thể thời thời khắc khắc đều có thể ở cùng một chỗ, cộng đồng chia sẻ một loại thực vật, càng cảm thấy tư vị ngọt ngào, đó làm sao có thể gọi là nhục nhã được chứ?”


Mục Trần Tiêu đưa gạt cho thị nữ ở một bên hầu hạ, sau đó lấy khăn ra giúp Hứa Vân Noãn lau chút nước trên ngón tay: “Vân Noãn, không cần nhiều lời.”


Hứa Vân Noãn gật đầu: “Nói cũng phải.”


Bookwaves.com.vn

Đối với người thành tâm tìm tra này, giải thích nhiều hơn nữa cũng vô ích.


Nguyệt Thanh Hàn nhìn về phía Mục Trần Tiêu, đã thấy động tác của hắn cực kỳ tự nhiên, không thấy chút co quắp nào, thậm chí không thèm để ý đến ánh mắt của những người chung quanh, không khỏi một trận không giải thích được: Vì sao? Vì sao đây hết thảy đều không giống với nàng nghĩ chứ?


Thẩm Vũ Sanh nhẹ nhàng cười cười: “Nguyệt tướng quân, lúc này không hiểu không sao, sau này chậm rãi thể hội cũng được, chư vị quý khách, khó có được đi tới vườn trái cây hoàn toàn mới thế này, hôm nay chư vị náo nhiệt ở nơi này một chút, tất cả ngân lượng cần tiêu đều do ta gánh chịu.”


“Đa tạ vương phi.”


Đối mặt với vườn trái cây mới lạ này, mọi người sớm đã thành lòng ngứa khó nhịn, lúc này nghe được Thẩm Vũ Sanh nói, không bao lâu đều tự tản ra.


Thẩm Vũ Sanh quay đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Lúc tới chuẩn bị cho quận chúa một ít lễ vật, không biết trong vườn trai cây của quận chúa có thể có đất trống lớn hơn một chút không?”



“Tự nhiên có, nhưng vương phi là khách, Vân Noãn làm sao có thể lấy lễ vật của người được chứ?”


“Mặc dù nói hôm nay ngươi đã là quận chúa, cũng không có liên hệ với Thẩm gia, nhưng huyết mạch khó đoạn, cuối cùng ta cũng là trưởng bối của ngươi, tặng một lễ vật, ngươi cũng không nên từ chối.”


Hai bên trái phải Thẩm Vân Sơ vẫn mặt mỉm cười mở miệng: “Đây là một phen tâm ý của cô cô, quận chúa vẫn là thu đi.”


Hứa Vân Noãn nâng mắt nhìn về phía Thẩm Vân Sơ, trên người của nàng tựa hồ đã tan hết vẻ lo lắng, lúc này mím môi khẽ cười, dung mạo vô song, bất quá, nàng vừa mở miệng đã một câu cô cô, hiển nhiên là cố ý ác tâm nàng, đã như vậy, nàng cứ không để cho nàng đắc ý.


“Nếu vương phi tặng, vậy Vân Noãn cung kính không bằng tòng mệnh.”


Giữa mi nhãn của Thẩm Vân Sơ hiện lên một tia vẻ lo lắng, bất quá trong chớp mắt lại ép xuống.


“Ta còn tưởng rằng quận chúa cắt đứt liên hệ với Thẩm gia, là từ nay một chút đều không muốn có quan hệ với Thẩm gia chứ, hôm nay xem ra, vẫn là phải phân người a, quả thật là cô cô có mặt mũi.” Thẩm Vân Sơ khẽ cười một tiếng.


Yêu, mấy ngày nay không gặp, bản lĩnh ác tâm người của Thẩm Vân Sơ tăng trưởng rồi?


“Vương phi thật xa mang lễ vật tới, tự nhiên phải thu, thế nào, Thẩm tiểu thư mất hứng a? Mất hứng ngươi cũng nhịn cho ta, nếu không, ta để người trực tiếp đuổi ngươi ra ngoài!” Hứa Vân Noãn một chút mặt mũi cũng không chừa.


Bookwaves.com.vn

Thẩm Vân Sơ sửng sốt, lập tức giận đến sắc mặt vừa xanh vừa đoe: “Ngươi…”



“Vân Sơ.” Mi tâm của Đông Man vương phi nhíu lại, không đồng ý nói rằng.


Thẩm Vân Sơ lập tức ngậm miệng lại.


“Ngươi cũng sang một bên chơi chút đi, hôm nay tới không ít tân khách, vừa lúc có thể cùng nhau trò chuyện.” Đông Man vương phi nói xong, điểm hai danh thị nữ bồi.


Thẩm Vân Sơ sớm đã muốn dương mi thổ khí, hôm nay có Thẩm Vũ Sanh, mười phần phấn khích, mang người liền xoay người ly khai.


Thẩm Vũ Sanh nhẹ nhàng cười, ra hiệu mọi người sau lưng lui xa một ít, hàm tiếu nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Quận chúa, ta biết ngươi muốn tìm thần y có thể trị liệu cho Mục Trần Tiêu, nhưng ta có một yêu cầu, nếu ngươi đáp ứng, ta để thần y kia giúp Mục Trần Tiêu chữa chân.”


Trong lòng của Hứa Vân Noãn chợt nhấc lên phòng bị, bất quá nét mặt lại không hiện chút nào: “Không biết vương phi có điều kiện gì?”


“Ngươi và Thẩm gia có quan hệ thế nào?” Thẩm Vũ Sanh mỉm cười phản vấn.


Mi tâm của Hứa Vân Noãn nhíu lại, lại là tình hình thực tế trả lời: “Không chết không thôi.”


Chẳng lẽ Thẩm Vũ Sanh này muốn nâng Thẩm gia đứng lên lần nữa sao? Để cho nàng buông cừu hận?


Thẩm Vũ Sanh nhìn Hứa Vân Noãn một mắt, đột nhiên nở nụ cười: “Không chết không thôi, tốt, không chết không thôi tốt! Vậy ngươi chuẩn bị lúc nào động thủ?”


“Vương phi, lẽ nào điều kiện của ngươi chính là triệt để giết chết Thẩm gia?” Hứa Vân Noãn vững tin bản thân từ trong mắt nàng thấy được một tia chờ mong.


“Ngươi có thể làm được sao?” Thẩm Vũ Sanh vừa nói, vừa đi về phía trước, ngữ khí mang theo mỉm cười.


Phòng bị trong lòng Hứa Vân Noãn càng đậm: “Ta không cảm thấy điều kiện này của vương phi ngang nhau.”



“Ngang nhau?” Thẩm Vũ Sanh như là nghe được chuyện đùa gì, nhất thời bật cười, “Ngươi nói đúng, phải không ngang nhau, bởi vì người Thẩm gia căn bản không đáng, làm sao quý giá bằng một đôi chân của Mục Trần Tiêu chứ? Cho nên, ta còn có một điều kiện nữa.”


“Thỉnh vương phi bảo cho biết.”


“Ta cần lương loại, mấy cái người đích thân trồng.”


Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên: “Vương phi, lương loại đều đã hiến tặng cho hoàng thượng, ta không làm chủ được.”


“Đó không phải là ta cần quản.” Thẩm Vũ Sanh dừng bước lại, nhìn về đất trống phía trước, khóe môi nhẹ nhàng vung lên, “Cái chỗ này không tệ, người đến, đưa lễ vật ta tặng cho quận chúa vào.”


“Vâng.”


Rất nhanh, vài tên hộ vệ dắt bốn con tuấn mã tới.


“Mấy con ngựa này đều là Nguyệt tướng quân tự mình chọn lựa, nghe nói chiến mã lúc trước của Mục tướng quân mất mạng trong trận tai họa kia, chờ chân của Mục tướng quân khỏi rồi, mấy con ngựa này có thể phát huy tác dụng.” Thẩm Vũ Sanh nhìn về phía Hứa Vân Noãn, “Quận chúa cảm thấy thế nào?”


Hứa Vân Noãn mỉm cười đi ra phía trước.


Mi tâm của Nguyệt Thanh Hàn nhíu kại, vội vã lệ quát một tiếng: “Quận chúa, đây đều là chiến mã, tính tình kiệt ngạo, chỉ nhận chủ nhân, ngươi không đụng được!”


Lời còn chưa rơi xuống, sau một khắc, tay của Hứa Vân Noãn liền rơi vào trên mặt của một con ngựa đỏ thẫm trong đó, con ngựa đỏ thẫm kia tựa hồ rất vui vẻ, nhẹ nhàng giật giật chân, cúi đầu chủ động cọ cánh tay của Hứa Vân Noãn.


“Ân? Nguyệt tướng quân, ngươi nói cái gì?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận