Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 643: NGHE LỜI NƯƠNG TỬ CHUẨN KHÔNG SAI


Dịch giả: Luna Wong


Nhìn thấy Hứa Vân Noãn trực tiếp đưa tay đặt ở trên người con ngựa kiệt ngạo bất tuân nhất, Nguyệt Thanh Hàn ngây ngẩn cả người, lập tức lòng tràn đầy không dám tin tưởng: “Đây…”


Điều này sao có thể chứ, trước đây hai mã sư vì thuần phục còn ngựa đỏ thẫm này, nhưng bị gãy chân, sau đó, nàng và nó hao phí hai ngày, mới mà mài triệt để không có khí lực, sau cùng mới thành công thuần phục, dù vậy, sau này con ngựa đỏ thẫm cũng là không muốn để bất luận kẻ nào ngoại trừ nàng tới gần, Hứa Vân Noãn dựa vào cái gì?


Hứa Vân Noãn giơ tay lên vỗ vỗ mặt của con ngựa đỏ thẫm, sau đó quay đầu nhìn những con ngựa khác, nhưng không nghĩ tới con ngựa đỏ thẫm nhất thời không vui, trực tiếp tiến lên đẩy những con ngựa khác ra, cứng rắn cọ đến trước mặt của Hứa Vân Noãn.


Hứa Vân Noãn vội vã đẩy nó một cái, dáng dấp: hơi có chút ghét bỏ “Không nên liếm tay của ta, mau đi ra.” Vừa nói, vừa đi vòng qua một bên.


Con ngựa đỏ thẫm nhất thời nóng nảy, đạp chân về phía trước, một cước đạp con ngựa bên cạnh ra.


“Dừng tay!” Hứa Vân Noãn giận, tiến lên một cái vỗ vào trên ót của con ngựa đỏ thẫm vừa đi tới: “Nhu thuận một chút, không thôi đuổi hết các ngươi ra ngoài!”


Nói xong, Hứa Vân Noãn từ trên cây táo bên cạnh hai ba trái xuống, đút cho bị con ngựa bị con ngựa đỏ thẫm khi dễ.


Con ngựa đỏ thẫm thấy những con ngựa khác đều có, duy chỉ có nó không có, nhất thời ủy khuất, phát sinh tiếng hí thấp giọng, nhìn Hứa Vân Noãn sau cùng bất vi sở động, thẳng thắn chen tiến lên đây, trực tiếp quỳ xuống móng trước.



Hứa Vân Noãn ngẩn người: “Ngươi làm cái gì vậy?”


Mục Trần Tiêu nhẹ giọng mở miệng: “Vân Noãn, nó đây là cho nàng cưỡi đó.”


Hứa Vân Noãn quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt Thanh Hàn, tiếu ý dịu dàng nói: “Con ngựa này mặc dù có chút đáng ghét, thế nhưng nó cứ muốn ta cưỡi, ta cũng thật sự không có biện pháp, cho nên chiều nó chút.”


Nói xong, trực tiếp lên ngựa.


Con ngựa đỏ thẫm lập tức cao hứng, sau khi bình ổn đứng dậy, mang theo Hứa Vân Noãn chậm rãi chạy vòng tròn, dáng dấp phá lệ tự đắc.


Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu giương khóe môi lên, đáy mắt mang theo một vẻ tự hào: “Vân Noãn quá mức chọc người thích, có đôi khi cũng thật là một loại gánh vác, không chỉ có phải thời khắc phòng bị người, còn phải phòng bị những động vật này, ngẫm lại thật để người phiền não.”


Hứa Vân Noãn chạy một vòng, tung người xuống ngựa giật giật tay chân mình: “Tiểu Hồng chạy cũng không tệ lắm.”


Nguyệt Thanh Hàn há miệng, cũng không nói con ngựa này tên Hồng Vân


Thẩm Vũ Sanh nhẹ nhàng cười cười: “Quận chúa thực sự để người kinh hỉ.”


“Vương phi nói đùa, bất quá là một ít thủ đoạn nhỏ không lên được mặt bàn mà thôi, còn nữa, Trần Tiêu nhà của ta là tướng quân, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, ta thân là nương tử hắn, nếu đến chiến mã đều không đến gần được, vậy coi như thật là không đất dung thân. Đúng rồi, Nguyệt tướng quân vừa vặn lúc nãy, không biết là muốn nói cái gì?”



Sắc mặt của Nguyệt Thanh Hàn có chút khó coi: “Không có gì, chỉ là nhắc nhở quận chúa, con ngựa này không dễ dàng tiếp cận.”


“Tiếp cận động vật giống tiếp cận người, cũng là phải xem duyên phận. Hợp mắt, có duyên phận, vậy dĩ nhiên cái gì cũng dễ nói, không hợp mắt, không có duyên phận, mọi cách lấy lòng cũng vô dụng.” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cong khóe môi, không buông tha bất kỳ một cơ hội tốt đả kích tình địch nào của mình, “Nguyệt tướng quân nghĩ sao?”


Sắc mặt của Nguyệt Thanh Hàn thanh lãnh, nhíu mi tâm thật chặt: “Ngươi…”


Hứa Vân Noãn khiêu khích nhướng nhướng mày sao: “Ta làm sao vậy?”


Thẩm Vũ Sanh mở miệng cắt đứt: “Được rồi, khó có được một ngày thoải mái, cũng không cần cãi cọ những chuyện phiền lòng này, quận chúa, ta có nói mấy câu muốn đơn độc nói với ngươi, không biết quận chúa có nguyện ý không?”


“Tự nhiên.”


Hứa Vân Noãn xoay đầu lại, khom lưng nghiêm túc quay Mục Trần Tiêu căn dặn: “Ta đi và vương phi nói chuyện, ngươi biết mình nên làm như thế nào rồi chứ?”


Mục Trần Tiêu hơi sửng sờ: “Ân?”


“Trước ta nói với ngươi, ngươi quên mất rồi sao? Không được nói chuyện với người không quen, không nên bị người có dụng tâm khác lừa, hiểu chưa?” Hứa Vân Noãn thở phì phò nói, nhãn thần không ngừng quay Mục Trần Tiêu ra hiệu:


Trần Tiêu, lúc này ngươi nhưng phải phối hợp cho tốt, nếu không, trở về ta sẽ cáo trạng!


Mục Trần Tiêu liền vội vàng gật đầu: “Nhớ kỹ.”


“Ân.”


Hứa Vân Noãn vui vẻ cười: “Vương phi, không bằng đi ra phía trước một chút.”


“Được.”


Thẩm Vũ Sanh theo Hứa Vân Noãn đi về phía trước, sau khi đi hai bước, hơi ngoái đầu nhìn lại, quay Nguyệt Thanh Hàn gật đầu.


Bookwaves.com.vn

“Quận chúa vườn trái cây này thật đúng là phi thường tinh xảo, mỗi một chỗ đều thiết kế hợp tâm ý người, nghĩ đến sau này lại là một chậu châu báu.”


“Bất quá là tiểu đả tiểu nháo chơi hành hạ mà thôi, vương phi cũng không nên khen ta, người có lời gì không ngại nói thẳng?”


Thẩm Vũ Sanh khẽ cười một tiếng: “Quận chúa quả thật là tính tình thẳng thắn, ta cố ý mang quận chúa tới, quận chúa sẽ không sợ Nguyệt Thanh Hàn nhân cơ hội biểu lộ với Mục tướng quân?”


“Không sợ.”


“Quận chúa tin tưởng Mục tướng quân như vậy?”


“Đó là tự nhiên.” Hứa Vân Noãn trả lời kiên định.


Đáy mắt của Thẩm Vũ Sanh hiện lên một tia khinh trào: “Nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi, thực sự là để người ngưỡng mộ. Bất quá, làm người từng trải, vẫn là nhắc nhở ngươi một câu, lúc lưỡng tình tương duyệt, tự nhiên cảm thấy đây đó tình bỉ kim kiên, chỉ khi nào xuất hiện vết nứt, tình thâm ý nồng quá khứ, toàn bộ đều biến thành lý do chỉ trích ngươi.”



Trong lòng Hứa Vân Noãn bỗng nhiên khẽ động, bỗng nhiên nhớ lại kinh lịch của Thẩm Vũ Sanh trước đó, nghe gia gia nói, Thẩm Vũ Sanh này trước khi bị gả đến Đông Man, là có một vị ái nhân, chẳng lẽ nói chuyện này có ảnh hưởng cực kỳ khắc sâu với nàng hiện tại?


“Tuy rằng trước đây cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc với vương phi, bất quá nghe nói vương phi ở Đông Man được sủng ái cực kỳ, hai năm qua càng không người nào có thể so, thậm chí mơ hồ nắm quyền to của cả Đông Man trong tay, nghĩ đến chắc là cuộc sống hạnh phúc viên mãn.”


Thẩm Vũ Sanh chợt bật cười: “Ngươi đang thử thăm dò ta? Vì Mục Trần Tiêu, cho nên ngươi nghĩ hết biện pháp thử ra nhược điểm của ta, hay như công tâm vi thượng?”


Tâm thần của Hứa Vân Noãn khẽ động, trực tiếp nở nụ cười, lại cũng không có giấu diếm: “Đây không phải là biết quá ít về vương phi sao? Cho nên nghĩ hết biện pháp thu thập mỗi một điểm đầu mối, nói không chính xác có một cái để vương phi thay đổi thái độ, như vậy cũng để Trần Tiêu sớm một ngày trị hai chân.”


“Điều kiện ta đã đề nghị cho ngươi, ngươi chỉ cần làm những chuyện ta nói, ta tự nhiên sẽ để vị thần y kia giúp Mục Trần Tiêu trị liệu.”


“Nhưng ta làm sao xác định thần y kia là chân tài thật học?”


“Ngươi hoài nghi ta cố ý lừa ngươi?”


“Đối với người Thẩm gia, ta là một người cũng không muốn tin, dù cho vương phi nhiều năm cũng không có trở lại kinh thành, nhưng người Thẩm gia mang theo lãnh huyết là trời sinh, ai biết vương phi có phải lợi dụng ta hay không?” Hứa Vân Noãn cười khẽ.


“Ha hả, tiểu cô nương như ngươi tuổi không lớn lắm, đảo thật là thú vị, nhưng ở trước khi ngươi hoàn thành điều kiện của ta, ta sẽ không để cho thần y kia gặp mặt Mục Trần Tiêu, lại sẽ không sớm bắt mạch, nên cuộc mua bán này ngươi làm hay không làm?”


Đáy mắt của Thẩm Vũ Sanh mang theo tiếu ý chắc chắc, chỉ cần Hứa Vân Noãn có tình ý với Mục Trần Tiêu, như vậy nàng sẽ đứng ở chỗ bất bại.


(Luna: Vẫn thích NTH hơn nữ chủ)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận