Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 646: TÀN PHẾ RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn thời khắc chú ý Thẩm Vân Sơ, nhìn tư thế kia của nàng, liền biết nàng căn bản cũng không có khả năng thuần phục ngựa bị kinh sợ, nhưng biểu hiện của nàng lại cực kỳ bình tĩnh, cái này để người hết sức kỳ quái.


Chờ thấy rõ nhãn thần giao lưu giữa nàng và Thẩm Vũ Sanh, trong lòng Hứa Vân Noãn lộp bộp một tiếng.


Lẽ nào hôm nay hết thảy đều là Thẩm Vũ Sanh ở sau lưng an bài? Như vậy mục đích nàng an bài điều này là cái gì?


Con ngựa đỏ thẫm cảm thấy dây cương bị người kéo, nhất thời càng táo bạo, nhanh chóng chạy.


Trong lòng Thẩm Vân Sơ cả kinh, theo bản năng liền kéo thật chặt dây cương, nhưng không nghĩ bị trực tiếp kéo ở trên mặt đất.


“A!”


Một tiếng hét thảm từ trong miệng Thẩm Vân Sơ gọi ra, để không ít phu nhân, tiểu thư chung quanh vội vã quay đầu không dám nhìn.


Ngựa bị kéo kéo rất nhanh tiến lên, Thẩm Vân Sơ rốt cuộc biết sợ.


“Cứu mạng! Cứu ta!”


Dưới sốt ruột Thẩm Vân Sơ liền muốn buông tay, cũng không ngờ dây cương lại chặt chẽ quấn lấy cổ tay, lôi kéo nàng không ngừng chạy trên mặt đất, hài rơi xuống đất, ngay sau đó chân của nàng cân liền bị mài rách, để lại một vết máu trên mặt đất.


Hứa Vân Noãn không thèm để ý sống chết của Thẩm Vân Sơ, nhưng lúc này nhiều người đều nhìn như vậy, nàng cũng không có biện pháp lấy đó giết chết người.


“Lưu Hổ, mau cứu người.”



“Vâng.”


Con ngựa đỏ thẫm bị kinh, lại chạy về phía rừng cây ăn quả.


Thẩm Vân Sơ bị ngựa lôi kéo, nặng nề đánh vào trên cây ăn quả, cũng may va chạm này, để dây cương quấn vòng quanh cổ tay nàng rốt cục nới lỏng, cả người hung hăng té xuống đất.


Thẩm Vân Sơ chỉ cảm thấy trên lưng đau dữ dội, không kịp từ dưới đất bò dậy, đã nghe được một trận kinh hô càng thêm hoảng sợ.


“Mau tránh ra!”


Con ngựa đỏ thẫm kia không hổ là mã vương, nó chạy ra phía trước, ba con ngựa còn lại rất nhanh đuổi theo.


Rơi trên mặt đất Thẩm Vân Sơ liền gặp hại, hai con ngựa trước nhảy qua người nàng, nàng còn chưa kịp thở phào, cũng cảm thấy một trận đau nhức từ trên chân truyền tới, ngay sau đó cả người liền hôn mê, đã không có tri giác.


Bookwaves.com.vn

Trường thương bị cầm tới, Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu rất nhanh tiến lên, sau một lát, Mục Trần Tiêu chờ đúng thời cơ, trường thương trong tay hung hăng ném ra ngoài!


Trường thương mang theo tiếng xé gió hổ gầm, tinh chuẩn xuyên qua từng cây ăn quả một, vèo một cái đâm vào trong cổ của con ngựa đỏ thẫm cầm đầu.


Con ngựa đỏ thẫm phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, giật giật một lát không thở nữa.


Ba con ngựa khác dừng ở tại chỗ, phát sinh trận trận gào thét.


Đám người Lưu Hổ liền vội vàng tiến lên, trực tiếp khống chế những con ngựa còn dư lại.


“Ai nha, đây làm sao cho phải a?”



“Chân của Thẩm gia đại tiểu thư kia hình như là gãy rồi đi?”


“Mau tìm đại phu đi!”


Thẩm Vũ Sanh rất nhanh đi ra phía trước, vẻ mặt lo lắng mở miệng: “Mau mời đại phu!”


Đoan vương mang theo Đào Bảo Nhi chạy tới, thấy máu đầy đất, mi tâm không khỏi nhíu chặt: “Trần Tiêu, Hứa cô nương, các ngươi không có sao chứ?”


“Chúng ta không có việc gì, chỉ bất quá Thẩm Vân Sơ…”


Đại phu rất nhanh liền bị dẫn theo qua đây, sau khi nhìn trạng huống của Thẩm Vân Sơ, sắc mặt phá lệ trầm trọng: “Vương phi, Đoan vương điện hạ, hai chân của vị Thẩm tiểu thư này bị ngựa đạp cho gãy rồi, hơn nữa lưng cũng đập vào cây ăn quả, dẫn đến cột sống bị hao tổn, nếu như tình huống không tốt…”


Thẩm Vũ Sanh lạnh giọng mở miệng: “Đại phu, mặc kệ tiêu hao bao nhiêu giá lớn, nhất định phải trị tốt cho Vân Sơ, một cô nương như hoa như ngọc, làm sao có thể biến thành tàn phế được chứ?”


Tàn phế rồi?


Nghe nói như vậy đông đảo các tiểu thư nhất thời hút một ngụm lương khí, đã tàn phế rồi?


Đại phu nói rằng: “Lúc này thư cái tình huống này của Thẩm tiểu không thích hợp di động, không biết gần đây có phòng ốc không?”


Hứa Vân Noãn đi ra phía trước: “Có, ta đây để người thu thập.”


Thẩm Vũ Sanh thở dài một câu, nâng mắt cảm kích nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn quả thật là thiện tâm, quan khẩu nguy cấp vẫn là quan tâm Vân Sơ, chỉ là, tính tính này của Vân Sơ cũng quá mức cậy mạnh, đang yên đang lành, chạy đi thuần phục ngựa, đây thật là…”


Nghe nói như thế, Hứa Vân Noãn hơi có chút kinh ngạc: Nàng vốn cho là, trận sự cố này nhất định là tính toán của Thẩm Vũ Sanh, nhưng không nghĩ tới, Thẩm Vũ Sanh căn bản không có mượn cơ hội làm khó dễ, ngược lại quét sạch hiềm nghi của nàng?



Nếu như thế, nàng cũng vui vẻ phối hợp: “Vương phi, người cũng không cần quá mức thương tâm, thỉnh đại phu tới giúp Thẩm tiểu thư cẩn thận nhìn một cái, nói không chừng tình huống không có hỏng bét như vậy?”


“Đúng.”


Ra chuyện như vậy, yến hội tự nhiên là không có cách nào tiến hành tiếp nữa.


Đông đảo phu nhân tiểu thư vui mừng, lòng tràn đầy bất an ly khai.


Đại phu ở trong phòng giúp Thẩm Vân Sơ chẩn trị, Đào Bảo Nhi và thất công chúa thật chặt bắt lại y sam của Hứa Vân Noãn: “Hứa tỷ tỷ, Thẩm Vân Sơ kia không có sao chứ?”


“Dù cho thắt lưng không có việc gì, cặp chân kia cũng phế đi rồi.”


Sắc mặt của Đào Bảo Nhi tái nhợt: “Vừa mới bắt đầu, con ngựa kia là hướng về phía ta, nếu như không phải Đoan vương điện hạ đúng lúc tiến lên, lôi kéo ta né tránh, sợ rằng hôm nay nằm ở trên giường không thể động đậy, chính là ta.”


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn cầm tay của Đào Bảo Nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Không sao, đa tạ Đoan vương điện hạ.”


Đoan vương lắc đầu: “Không cần khách khí.”


Rất nhanh, đại phu đi ra.


Đoan vương mở miệng hỏi: “Đại phu, tình huống của vị Thẩm tiểu thư kia làm sao?”


“Không sai biệt lắm với dự liệu trước đó, hai chân đã gãy, hơn nữa vị trí lệch nghiêm trọng, dù cho có thể nối lại, sau này cũng sẽ ảnh hưởng bước đi, nghiêm trọng nhất vẫn là thương ở thắt lưng, sợ rằng sau này khó có thể độc lập đi lại…”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi giật giật: “Đa tạ đại phu.”


“Quận chúa khách khí.”


Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía Mục Trần Tiêu và Đoan vương: “Ta đi vào nhìn một cái, các ngươi chờ một chút trước.”



“Ân.”


Hứa Vân Noãn vào cửa, thấy tình hình trong phòng, không khỏi hơi sửng sờ: Thẩm Vũ Sanh đang nhàn nhã ngồi ở bên bàn uống trà, khóe môi tiếu ý mơ hồ, không chút biểu hiện ra vẻ lo lắng.


“Vương phi.”


Thẩm Vũ Sanh buông trà trản xuống: “Trà này của ngươi không tệ, trong tay ngươi có vườn trà sao? Nếu có có thể vận chuyển đến Đông Man khứ, ta để người thu mua theo giá thị trường.”


“Nếu vương phi thích, quay đầu lại tặng cho người vài cân.”


“Vậy đa tạ ngươi.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhìn về phía bên giường, Thẩm Vân Sơ như trước hôn mê, thay đổi thân xiêm y, vết máu trên người cũng thu thập sạch sẽ.


Thẩm Vũ Sanh nhẹ nhàng giương khóe môi lên: “Thống khoái không?”


“Ân?” Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ.


“Ta là nói, thấy hạ tràng hôm nay của Thẩm Vân Sơ, trong lòng ngươi cảm thấy thống khoái không?”


“Không có cảm giác gì.” Hứa Vân Noãn mở miệng.


“A, ngươi không hận nàng? Ngẫm lại, trước nàng có tất cả, toàn bộ đều là của ngươi, là nàng chiếm vị trí của ngươi.”


“Ta trái lại cảm thấy không sao, ly khai Thẩm gia, ta không có tổn thất vật có giá trị gì, ngược lại chiếm được càng nhiều.” Đường nhìn của Hứa Vân Noãn phá lệ bình tĩnh.


Người và đồ của Thẩm gia, nàng toàn bộ chướng mắt.


Thẩm Vũ Sanh sửng sốt, lập tức tự giễu cười: “Ta cũng không nhìn thoáng được như ngươi, bất quá, xem không ra cũng không có việc gì, giải quyết xong tất cả khúc mắc, dĩ nhiên là có thể an tâm.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận