Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 647: BIÊN CẢNH XẢY RA CHUYỆN


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn nhìn Thẩm Vũ Sanh, chỉ cảm thấy càng nhìn càng nhìn không ra: “Vương phi, điều kiện trước ngươi nói ra, nói là để ta triệt để giết chết Thẩm gia, nhưng hôm nay ta nhìn, căn bản không cần ta động thủ đi?”


Thẩm Vũ Sanh nhấp một ngụm trà: “Ta thấy ngươi vẫn tâm tồn nghi ngờ, đây không phải là biểu thị một chút thành ý cho ngươi sao? Thẩm Vân Sơ có hạ tràng hôm nay, chính là ta tính toán, như vậy ngươi liền biết, ta sẽ không liên thủ với người Thẩm gia cùng nhau hại ngươi, ngươi có thể an tâm thực hiện hứa hẹn.”


“Thì ra là thế.”


Bên giường, Thẩm Vân Sơ ưm một tiếng tỉnh lại, sau đó mở choàng mắt, như cũ dáng dấp chưa tỉnh hồn: “A, cứu mạng!”


Thẩm Vũ Sanh quay Hứa Vân Noãn khẽ cười một tiếng, sau đó đứng dậy: “Vân Sơ a, ngươi hài tử đáng thương này, sao cứ không cẩn thận như vậy chứ?”


Thẩm Vân Sơ quay đầu thấy Thẩm Vũ Sanh, giống như là thấy được một nhánh rơm rạ cứu mạng, chặt chẽ cầm ống tay áo của nàng: “Cô cô, ta đau quá a, chân của ta làm sao vậy? Vì sao đau lợi hại như vậy?”


“Ngươi nghìn vạn lần chớ lộn xộn, đại phu nói, nói ngươi sau này sợ rằng…”


“Chỉ sợ cái gì?” Đáy mắt của Thẩm Vân Sơ hiện lên một tia kinh khủng, nàng không để ý tới bản thân thương thật lợi hại, nỗ lực muốn xoay người, nhưng bất kể dùng sức thế nào, vị trí dưới phần eo đều không thể động đậy.


“Ai, eo của ngươi bị thương nặng, đã khó khôi phục…”


“Không có khả năng! Điều này sao có thể chứ? Ta… Ta biến thành một người tàn phế rồi sao?” Thẩm Vân Sơ trợn to hai mắt, dung nhan xinh đẹp dĩ vãng trở nên dữ tợn kinh khủng, “Đây là giả, đây tuyệt đối không có khả năng!”


“Vân Sơ nha, ngươi nhất định phải nén bi thương…”



Hứa Vân Noãn xoay người đi ra khỏi phòng, trước đây, nàng bị đập gãy tay chân nằm ở trên giường, Thẩm Vân Sơ và Vu thị cười dị thường xán lạn, đời này, nàng chưa kịp động thủ, bản thân Thẩm Vân Sơ liền tàn phế trước, quả thật là nhân quả luân hồi, báo ứng khó chịu.


Nàng đi ra cửa phòng, bên ngoài ánh dương quang xán lạn, trận trận mùi trái cây xông vào mũi, mà trong phòng sau lưng, tiếng gào thê lương của Thẩm Vân Sơ, mang theo trận trận âm hàn.


Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới, ánh mặt trời chiếu diệu trên mặt mũi tuấn mỹ của hắn, mang theo một tầng noãn quang: “Vân Noãn.”


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn bước nhanh chạy vào trong ánh nắng, đi tới bên người Mục Trần Tiêu, nắm thật chặc tay hắn: “Trần Tiêu, chúng ta đi thôi.”


“Thẩm Vân Sơ bên kia?”


“Không cần phải xen vào, một nữ nhi phế bỏ, bản thân Thẩm Thanh sẽ xử trí.”


“Ân.”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng giơ khóe môi lên, đẩy Mục Trần Tiêu đi về phía trước, đi qua nơi ngựa bị kinh mới vừa rồi, nhìn thấy Nguyệt Thanh Hàn đang đứng ở trước con ngựa đỏ thẫm, thần sắc có vẻ có chút thấm.


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn khẽ động: “Đáng tiếc cho một thiên lý lương câu.”


“Ân.”


“Đi thôi.”


“Được.”


Nguyệt Thanh Hàn quay đầu lại nhìn về phía bóng lưng Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu rời đi, thở thật dài, phân phó hộ vệ một bên: “Mang đi, thu thập xong, phân cho bách tính nghèo khó, coi như làm chút việc thiện cuối cùng.”



“Vâng.”


Trên xe ngựa, Hứa Vân Noãn vừa mới bắt đầu tựa ở trên vai Mục Trần Tiêu, cảm thấy không quá thoải mái, lại xê dịch, cuối cùng thẳng thắn nằm xuống, trực tiếp gối lên trên đùi của Mục Trần Tiêu.


Cả người Mục Trần Tiêu buộc chặt, một đôi mắt thâm thúy chìm đến thấu triệt, hai chân sớm đã không có tri giác, cũng không biết vì sao, lúc này lại mơ hồ có chút nóng lên, hắn nóng trong lòng khó chịu.


Hứa Vân Noãn thư thái, khóe môi không khỏi dương lên: “Xem ra lần này nói không chừng vườn trái cây phải thường bổn rồi.”


“Gây ra chuyện như vậy, Đông Man vương phi kia nói không chính xác là cố ý.”


“Lúc này chúng ta phải cầu cạnh nàng, cố ý cũng không có biện pháp, cũng may ta cũng không trông cậy vào vườn trái cây có thể kiếm bao nhiêu bạc, sau này hai chúng ta thường xuyên đi chơi là được.”


“Ân.”


Xe ngựa tới gần cửa thành, bỗng nhiên một trận tiếng động lớn ồn ào truyền tới: “Tránh ra, tránh ra! Biên quan tám trăm dặm kịch liệt!”


Xe ngựa dừng lại, Hứa Vân Noãn bỗng nhiên ngồi dậy, vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài.

Một con khoái mã bay nhanh vào kinh, bị bám trận trận bụi mù.


“Biên quan đã xảy ra chuyện.”


Mục Trần Tiêu gật đầu, lạnh giọng phân phó Úc Khoảnh đánh xe: “Mau trở về.”


“Vâng.”



Hai người vừa hồi phủ, nội thị truyền chỉ liền chạy tới: “Vệ quốc công, Mục tướng quân, hoàng thượng cho đòi hai vị vào cung.”


“Tuân chỉ.”


Mục Trần Tiêu nhanh chóng thay đổi triều phục, sau khi ra cửa cầm tay của Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn, có thể thông tri Bác Lăng hầu.”


“Ta biết, ngươi yên tâm vào cung.”


“Được.”


Trong hoàng cung, hoàng đế lửa giận ngút trời.


“Biên cảnh thất thủ? Biên cảnh an bình nhiều năm như vậy, làm sao sẽ đột nhiên thất thủ?”


Các nội thị chiến chiến nguy nguy quỳ đầy đất: “Thỉnh hoàng thượng bớt giận.”


Đám người Mục Trần Tiêu và Đoan vương tiến nhập đại điện, chỉ cảm thấy không khí trong điện ngột ngạt nhân tâm.


“Tham kiến hoàng thượng (phụ hoàng).”


Bookwaves.com.vn

“Các ngươi tới vừa lúc, vừa rồi biên quan báo cấp, trước…” Hoàng đế nói chuyện, chống lại đường nhìn của Đoan vương, khóe mắt chợt giật.


Trạng huống biên quan lúc này, chính là giống với trước đó Đoan vương đã nói với hắn vậy, nhưng khi đó, hắn lại nộ xích hắn không hề có tình nghĩa huynh đệ, lòng dạ nhỏ mọn, hôm nay…


Mâu quang của đế vương nặng nề: “Biên cảnh tam hoàng tử lĩnh binh bất lợi, bởi vì hắn sơ sẩy đại ý, hai vạn binh sĩ Tây Khương bị bắt làm tù binh trước đó phản loạn, sát hại binh tướng trông coi, để quân coi giữ biên cảnh tổn thất nghiêm trọng, các ngươi có phương pháp ứng đối gì?”


Đoan vương mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý đi biên cảnh lĩnh binh, nhất định khu trục quân giặc Tây Khương.”



Hoàng đế nhíu nhíu mi tâm, ánh mắt rơi vào trên người của Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu: “Hai người các ngươi có cách nhìn gì?”


Mục Thiên Trù nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Hoàng thượng, cựu thần lớn tuổi rồi, coi như là muốn ra chiến trường lĩnh binh cũng bất lực, hai chân của Trần Tiêu lại khó có thể hành tẩu… Đây… Cựu thần ủng hộ Đoan vương điện hạ đi chiến trường.”


Mục Trần Tiêu trầm giọng mở miệng: “Thần cũng ủng hộ Đoan vương điện hạ.”


Mi tâm của hoàng đế nhíu thật chặt: “Đoan vương chính là trưởng tử của trẫm, hôm nay thân thể trẫm ngày càng lụn bại, rất nhiều đại sự trong triều còn cần hắn hỗ trợ, các ngươi ngẫm lại, có tướng lĩnh khác thích hợp hay không?”


Đoan vương không khỏi sửng sốt: “Phụ hoàng, chính sự trong triều tự nhiên có triều thần bách quan phụ tá phụ hoàng, nhi thần có thể làm hữu hạn, không bằng để nhi thần đi biên cảnh…”


“Tam hoàng tử ở trên chiến trường sinh tử không biết, trẫm không thể lại để cho ngươi đi mạo hiểm!” Mi tâm của hoàng đế nhíu chặt.


“Phụ hoàng, nhi thần không sợ mạo hiểm, còn nữa, nhi thần ở biên cảnh nhiều năm, giao chiến với Tây Khương quen thuộc nhất.”


“Tuyên toàn bộ triều thần vào cung, chuyện này tỉ mỉ châm chước thương nghị.”


Trong Mục phủ, Hứa Vân Noãn viết xong một phong thư, không ngừng đưa đi.


Mộ Vũ và Hàn Yên thấy nàng rốt cục bận xong, lúc này mới bưng nước trà tiến lên: “Tiểu thư, uống chút nước trà nghỉ ngơi một chút đi.”


“Các ngươi giúp ta thu thập một chút đồ


“Thu dọn đồ đạc?” Hàn Yên sửng sốt, “Tiểu thư, lúc này thu thập vật gì a?”


“Trước ta đã làm mấy thân nam trang, thu thập chuẩn bị cho tốt, mặt khác còn cần mang một ít ngân lượng, đổi thành lẻ một ít…”


Trong lòng Hàn Yên khẽ động: “Tiểu thư, người thu thập cái này để làm gì?”


“Rất nhanh thì có thể dùng tới.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận