Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 648: THỈNH CẦU XUẤT CHIẾN


Dịch giả: Luna Wong


Lúc này đây triều hội vẫn giằng co hai canh giờ, đợi tới sắc trời sát đen, Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu mới chạy về.


Hứa Vân Noãn liền vội vàng đứng lên nghênh đón: “Gia gia, Trần Tiêu, các ngươi đã trở về.”


Sắc mặt của Mục Thiên Trù có chút nan kham, Hứa Vân Noãn liền vội vàng tiến lên đỡ hắn ngồi xuống nghỉ ngơi.


“Gia gia, người không có sao chứ?”


“Ta không sao, chính là thời gian đứng có chút quá dài.”


“Tình huống trên triều đình thế nào?”


Mục Thiên Trù lắc đầu: “Tuổi của hoàng lớn thật rồi, tẫn nhiên đến tình cảnh không dung người như thế, thật sự là…”


Hứa Vân Noãn nhìn về phía Mục Trần Tiêu.


Mục Trần Tiêu mở miệng giải thích: “Tam hoàng tử đúng như chúng ta đoán trước đó vậy, vì mau chóng thu nạp những quân địch Tây Khương bị bắt làm tù binh, một mặt sử dụng kế sách dụ dỗ, căn bản không quản khuyên can của những người khác trong quân, không nghĩ tới những người đó căn bản là giả ý quy hàng, âm thầm nội ứng ngoại hợp với quân địch Tây Khương, đánh cho đại quân bên ta trở tay không kịp, biên cảnh đã đánh mất hai thành.”



“Khuyết điểm lớn như vậy, hoàng thượng không nói muốn xử trí tam hoàng tử thế nào?”


“Bản thân tam hoàng tử bị trọng thương, lúc này sinh tử khó liệu, lúc này hoàng thượng xử trí hắn, sẽ làm oán khí trong quân càng đậm, sở dĩ bất năng vọng động. Hôm nay trong triều đình, Đoan vương điện hạ bổn ý thỉnh cầu lĩnh binh đi biên cảnh, nhưng hoàng thượng như cũ không có đồng ý.”


“Còn không đồng ý? Lẽ nào hoàng thượng không dự định muốn biên cảnh an bình?”


“Trên danh nghĩa hoàng thượng nói là muốn lưu Đoan vương tại triều đường phụ tá triều chính, nhưng trên thực tế, hẳn là sợ lúc này đây Đoan vương lĩnh binh đại hoạch toàn thắng, từ đó ảnh hưởng hoàng quyền.”


Hứa Vân Noãn nhíu thật chặt mi tâm, hết sức không hiểu: “Hoàng thượng lớn tuổi như vậy, ngôi vị hoàng đế luôn luôn một ngày phải nhường ra, huống chi, hắn nhường cho nhi tử của mình, vì sao không nỡ như thế?”


Đều lúc này rồi, chẳng lẽ tính mệnh của binh tướng và bách tính biên cảnh còn không hơn ngờ vực vô căn cứ trong lòng đế vương sao?


Mục Thiên Trù nặng nề thở dài: “Hoàng thượng sớm đã bị hoàng quyền mê tâm, trầm mê trong đó không thể tự kềm chế, không tới một khắc cuối cùng của sinh mạng, hắn sẽ không buông tay.”


“Nhưng nếu hắn tiếp tục như vậy, sợ rằng Đại An triều sẽ bị chơi đùa đến thất linh bát lạc.”


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn có chút giận dữ, Đại An triều an bình không dễ, trong đó không biết hao phí tâm huyết của bao nhiêu người, trong đó cũng bao quát ba vị gia gia của nàng cùng với toàn bộ Mục gia, nhưng hôm nay nhưng bởi vì một đế vương mà tần lâm nghiền nát, thật sự để người không cam lòng.


Mục Trần Tiêu cầm tay của Hứa Vân Noãn, nâng mắt nhìn ánh mắt của nàng: “Vân Noãn, nếu như ta muốn ra chiến trường, nàng sẽ ủng hộ chứ?”



Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, lập tức rũ đôi mắt xuống: “Ngươi nghĩ xong rồi?”


“Mấy năm nay, hoàng thượng càng hà khắc với võ tướng, đoạt binh quyền là nhẹ, rất nhiều võ tướng đều cáo lão hồi hương, lúc này những người trưởng thành kia, căn bản không đủ để một mình đảm đương một phía, lần này biên cảnh báo nguy, cần tướng lĩnh đi, mọi người đều thối lui.”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nhấp môi, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Được, ngươi muốn đi thì đi, ta ủng hộ ngươi.”


Mục Trần Tiêu không khỏi ngây ngẩn cả người: “Vân Noãn…”


“Ta sớm đã nghĩ đến, một khi trong triều chân chính gặp chuyện không may, ngươi sẽ không bỏ mặc, còn nữa, ngươi là tướng quân, tướng quân lĩnh binh thiên kinh địa nghĩa.”


Mục Thiên Trù kinh ngạc nâng đôi mắt lên: “Vân Noãn, nàng thực sự ủng hộ?”


“Ủng hộ a.” Thần sắc của Hứa Vân Noãn khẳng định, “Trần Tiêu là phu quân của ta, hắn lại đang làm chuyện chính xác, ta có đạo lý nào không ủng hộ chứ?”


“Ngươi không lo lắng?” Nhãn thần của Mục Thiên Trù đảo qua hai chân của Mục Trần Tiêu.


Hứa Vân Noãn lại nhẹ nhàng cười: “Ta lo lắng, cho nên ta muốn đi theo cùng.”


“Đây…”



Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng trông suốt: “Ta đã sớm muốn nhìn thử xem Trần Tiêu ở trên chiến trường là phong tư bực nào, hôm nay rốt cục có cơ hội xem thử một chút, đương nhiên không thể bỏ qua. Ta còn nghĩ, mấy ngày gần đây luyện đan thanh(vẽ tranh thủy mặc), ta có thể vẽ lại dáng dấp của Trần Tiêu…”


Bên tai của Mục Trần Tiêu nổi lên trận trận đỏ ửng: “Vân Noãn, trên chiến trường nguy hiểm…”


“Ngươi không sợ ta sẽ không sợ, còn nữa, ngươi vừa đi chiến trường, những quân địch Tây Khương kia còn là vấn đề sao? Nhất định sẽ đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, ta trái lại cảm thấy không có nguy hiểm gì.”


“Nhưng là…”


Bookwaves.com.vn

“Không có nhưng là!” Hứa Vân Noãn chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của Mục Trần Tiêu, “Chuyện lúc này ngươi cần nghĩ, là làm sao để hoàng thượng đồng ý cho ngươi đi lĩnh binh, những thứ khác đều không cần phải quản, đúng rồi, ta còn có một chút đồ cần chuẩn bị, sẽ đi làm ngay bây giờ.”


Nói xong, trực tiếp xoay người đi nhanh ly khai.


Mục Trần Tiêu sững sờ ở tại chỗ, trong lòng trận trận nước ấm dâng lên, nguyên bản đối với ra chiến trường, trong lòng hắn đã bồn chồn, nhưng lúc này nghe được Hứa Vân Noãn nói, vốn là chần chờ và do dự trong một sát na biến mất vô tung vô ảnh: “Gia gia, Vân Noãn bên kia…”


Mục Thiên Trù thở thật dài: “Thật không biết đời trước tiểu tử thối ngươi tích bao nhiêu phúc nữa, đời này gặp cô nương tốt như Vân Noãn vậy, nếu ngươi dám làm chuyện có lỗi với nàng, ta đây làm gia gia là người thứ nhất không tha cho ngươi!”


“Gia gia, cuộc đời này của ta nhất định sẽ không cô phụ Vân Noãn.”


“Ân, tính tình của Vân Noãn ta khuyên không được, dù cho ta mạnh mẽ lưu nàng lại, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp theo ngươi, chẳng bằng ngay từ đầu ngươi liền mang theo nàng, bảo hộ cho tốt.”


Mục Trần Tiêu như cũ có chút chần chờ: “Ta vẫn là lo lắng…”


“Trần Tiêu a, ngươi cũng phải dũng cảm một chút, không thể luôn để Vân Noãn đẩy ngươi đi về phía trước.” Mục Thiên Trù đứng dậy vỗ vỗ vai của Mục Trần Tiêu, chậm rãi đi về phía cửa.



Mục Trần Tiêu ở tại chỗ sửng sốt chốc lát, thần sắc chậm rãi kiên định.


Ngày thứ hai, trong triều như trước do dự bất định với việc chọn người đi biên cảnh, lúc này, Mục Trần Tiêu chủ động đưa ra yêu cầu đi lĩnh binh, nhất thời tại triều đường dẫn phát một trận sóng to gió lớn.


“Hoàng thượng, theo đạo lý mà nói, nếu Mục tướng quân đi chiến trường, đích thật là người chọn thích hợp nhất, nhưng là hai chân của hắn…”


“Đúng vậy, hoàng thượng…”


Đoan vương đứng dậy: “Phụ hoàng, hai chân của Trần Tiêu hành động bất tiện, còn thỉnh phụ hoàng cho phép nhi thần đi.”


Ánh mắt của hoàng đế rơi vào trên người của Đoan vương và Mục Trần Tiêu, một lát sau, chợt ném trà trản trong tay: “Một triều đình lớn như vậy, mấy trăm quan viên văn võ, trong ngày thường từng người một các ngươi xảo ngôn thiện biện, hôm nay chân chính đến thời khắc mấu chốt, dĩ nhiên không một người có thể đứng ra đi chiến trường lĩnh binh?”


Mục Trần Tiêu rũ đôi mắt, tâm tình đáy mắt thay đổi cuồn cuộn: Cục diện hôm nay, không phải đều là một tay hoàng thượng tạo thành sao?


“Hoàng thượng bớt giận!”


Đế vương nhìn quan viên quỳ đầy đất, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, hắn thậm chí sinh ra một tia hối hận: Nếu như trước đây không nghĩ biện pháp phế bỏ hai chân của Mục Trần Tiêu, có phải cục diện hôm nay cũng sẽ không bị động như vậy hay không?


Không, ánh mắt của hắn động một cái, lại mạnh đánh cho tia hối ý kia nát bấy, hắn không có sai, hắn chỉ là duy trì uy nghiêm bản thân thân là đế vương !


Công lao của Mục Trần Tiêu quá nhiều, quá trọng, hắn không có khả năng tiếp tục tùy ý hắn phát triển.


Mục Trần Tiêu mở miệng thỉnh lệnh lần nữa: “Hoàng thượng, trong triều không có tướng lĩnh thích hợp, thần nguyện ý xin đi giết giặc.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận