Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 649: HẠ ĐỊNH QUYẾT TÂM

Dịch giả: Luna Wong

Thanh âm thỉnh lệnh của Mục Trần Tiêu hạ xuống, toàn bộ triều đình đều rơi vào trong một mảnh an tĩnh.

Nhãn thần của đế vương bén nhọn đảo qua trên người của các triều thần, đáy mắt tràn đầy tàn khốc: “Ngoại trừ Mục tướng quân, sẽ không có những người khác nguyện ý đi biên cảnh, giải cứu biên cảnh nguy cấp?”

Đoan vương tiến lên: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý…”

“Câm miệng!” Hoàng đế trầm trầm hít vào một hơi, sau cùng nhìn về phía Mục Trần Tiêu, “Đoan vương chính là hoàng tử, an nguy của tính mệnh quan hệ đến ổn định của triều cục, trẫm đã để một nhi tử lâm vào chiến cục biên cảnh, không có khả năng lại cho một người đi nữa, nên, lần này người đi biên cảnh, định Mục Trần Tiêu.”

Mục Trần Tiêu cúi đầu hành lễ: “Thần lĩnh mệnh.”

“Ngươi mau chuẩn bị, sáng sớm ngày mai lên đường.”

“Vâng.”

“Phụ hoàng…” Đoan vương như cũ cảm thấy không cam lòng, sau khi lên tiếng lại không có đổi lấy được đáp lại của đế vương.

“Tan triều.”

“Cung tiễn hoàng thượng.”

Hoàng thượng vừa ly khai, những quan viên khác đều cúi đầu, không dám nhìn Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu, cúi đầu bước nhanh ly khai.

Đoan vương quỳ trên mặt đất, thật lâu không có nhúc nhích.

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi lên: “Điện hạ, đứng dậy đi.”

“Trần Tiêu, tình huống lần này…”

“Điện hạ có thì giờ rảnh không? Có thời gian, đi Mục gia ngồi một chút đi, ngày mai ta sẽ ra chiến trường, có mấy lời, muốn nói với điện hạ.”

“… được.” Đoan vương đứng dậy, đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu ra đại điện.

Xe ngựa một đường trầm mặc đi tới Mục gia.

Mục Trần Tiêu xuống xe ngựa, không có phát hiện Hứa Vân Noãn qua đây, không khỏi có chút thất lạc, hỏi Úc Khoảnh theo tới: “Vân Noãn đâu?”

“Hồi bẩm công tử, cô nãi nãi có một số việc, đang bận!”

“Ân, ta đây về Minh Hối hiên trước.”

Bookwaves.com.vn

“Công tử!” Úc Khoảnh vội vã ngăn cản Mục Trần Tiêu, “Cô nãi nãi nói, bảo công tử đi tiền thính, một hồi nàng liền đi tiền thính tìm công tử.”

Mục Trần Tiêu có chút ngoài ý muốn: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Úc Khoảnh liền vội vàng lắc đầu, gương mặt thần sắc nghiêm túc.

Mục Trần Tiêu phát hiện có cái gì không đúng, thế nhưng vừa nghĩ liền biết là Vân Noãn an bài, đơn giản cũng không có kiên trì, xoay người mang theo Đoan vương đi tới tiền thính.

Mục Thiên Trù công bố mình mệt mỏi, cũng muốn về nghỉ ngơi, trong phòng liền chỉ còn lại có Đoan vương và Mục Trần Tiêu hai người.

“Điện hạ, ngồi xuống uống chén trà đi?”

Đoan vương ngồi xuống bàn, nhìn trà trản trong tay, một lát lại buông xuống: “Có rượu không?”

Mục Trần Tiêu hơi sửng sờ, lập tức nhẹ nhàng cười: “Úc Khoảnh, đi lấy rượu.”

“Vâng.”

Úc Khoảnh bưng rượu đi lên, Mục Trần Tiêu phất tay ra hiệu hắn xuống, sau đó tự mình động thủ rót rượu cho Đoan vương: “Điện hạ khó chịu trong lòng?”

Đoan vương bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Phụ hoàng làm ra quyết đoán như vậy, ta làm sao có thể thoải mái? Trần Tiêu, người người đều rõ ràng, ta là người đi biên cảnh thích hợp nhất, nhưng phụ hoàng lại kiên trì lưu ta ở kinh thành, hắn rốt cuộc nghĩ cái gì?”

“Hoàng thượng không phải đã nói rồi sao? Bảo điện hạ ở trong triều hỗ trợ phụ chính.”

“Phụ chính? Đó chính là một chuyện tiếu lâm! Ta được phong Đoan vương, nhưng trong tay lại không có chút thực quyền nào, phụ hoàng cần ta phụ cái gì chính? Hắn hận không thể biến triều đình thành nơi của riêng hắn, hôm nay đến ngôn quan đều sắp không dung được, đâu còn cần nhi tử như ta chứ?”

“Điện hạ, nói cẩn thận.”

“Trần Tiêu, còn ngươi nữa, tại sao ngươi phải kiên trì đi chiến trường? Trạng huống thân thể ngươi bây giờ…”

“Điện hạ, dù cho tình trạng thân thể của ta không thích hợp hơn nữa, ta cũng là một tướng quân. Biên cảnh thất thủ, dân chúng chịu khổ, thân là tướng quân, há có thể cam tâm cầu an ở kinh thành?”

“Vậy Đông Man vương phi bên đó? Thần y kia ngươi mặc kệ? Đây chính là cơ hội thật vất vả có được, chờ ngươi từ trên chiến trường trở về, còn không biết là lúc nào nữa, ngươi không trị liệu chân của ngươi?”

“Vị thần y kia có thể chữa cho tốt ta hay không vẫn khó nói, so sánh, bách tính biên cảnh càng thêm chờ không được.”

“Nhưng ngươi…” Lần thứ hai Đoan vương giơ tay lên uống cạn rượu, trong thần sắc mang theo một tia thống khổ.

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng cười: “Điện hạ sợ ta nếm mùi thất bại ở trên chiến trường, đến một điểm uy vọng dĩ vãng còn sót lại đều tiêu hao?”

“Trần Tiêu, ta tự nhiên tin tưởng năng lực của ngươi, nhưng xuất chinh như ngươi vậy, Tây Khương bên kia nhất định nhân cơ hội nhiễu loạn quân tâm bên ta, đến lúc đó…”

“Binh đến tướng cản, điện hạ không cần lo lắng.”

Mi tâm của Đoan vương nhíu chặt, tay nắm bắt ly rượu không ngừng cố sức, lập tức rầm một tiếng bóp nát ly rượu .

“Điện hạ?” Mi tâm của Mục Trần Tiêu khẽ động, “Úc Khoảnh…”

“Không cần, ta không sao.” Đoan vương ném mảnh nhỏ ly rượu xuống, không thèm để ý chút nào lắc lắc tay.

Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu thở dài một tiếng: “Điện hạ, việc đã đến nước này, không cần ưu phiền quá phận, còn nữa, ta không đi, trong triều còn có thể chọn ai?”

Thần sắc giữa mi nhãn của Đoan vương càng phát thâm trầm: “Trong triều không lương tương… Phụ hoàng mấy năm nay, thật sự quá độc ác.”

“Điện hạ có nghĩ tới hay không, lúc này còn có ta và người có thể chống đỡ, nếu chúng ta cũng không chịu nổi thì sao?”

Đoan vương nâng mắt, đáy mắt hiện lên một tia giãy dụa.

“Điện hạ, kỳ thực cái gì người cũng hiểu, chỉ là không muốn nghĩ. Bất quá, lúc này tình huống nguy cấp trong triều, nên có quyết định.”

Đoan vương rũ đôi mắt xuống, một lát sau trầm trọng mở miệng: “Ta vẫn muốn, bản thân phụ hoàng có thể minh bạch.”

“Nếu hoàng thượng có thể suy nghĩ cẩn thận, nơi nào sẽ đi đến bây giờ.” Mục Trần Tiêu lạnh giọng mở miệng, “Tam hoàng tử làm việc tàn nhẫn, lương bạc vô tình, nhị hoàng tử không hỏi thế sự, chỉ lo hưởng lạc, khó chống đại cục, duy chỉ có điện hạ là thí sinh kế vị tốt nhất, nhưng hoàng thượng lại độc tài hoàng quyền, phân minh đã không có năng lực tiếp tục quản lý triều chính, như trước chặt chẽ ngăn điện hạ tham gia triều cục. Điện hạ có thể nhịn, nhưng an bình không lâu của thiên hạ Đại An triều không chịu nổi.”

Nhãn thần của Đoan vương run lên, một tia ám tiễn hiện lên ở đáy mắt: “Ta hiểu rồi.”

“Điện hạ có thể sớm hạ quyết đoán, là phúc của thiên hạ bách tính. Điện hạ yên tâm, ta đi biên cảnh, tam hoàng tử lại không thể trở về.”

Mi tâm của Đoan vương nhíu lại.

“Điện hạ, chủ mưu chân chính phía sau Ân gia chính là tam hoàng tử, chỉ cần bằng vào điểm này, cũng đủ để quyển cấm hắn suốt đời. Điện hạ nhớ tình huynh đệ là chuyện tốt, nhưng điện hạ càng nên ngẫm lại khổ sở của dân chúng Kinh Châu chịu, ngẫm lại Ân gia làm sao tạo thành hại.”

“Ta biết, lại không dám quên chuyện từng thấy ở Kinh Châu, ngươi… Ngươi toàn quyền xử trí. Nếu hắn còn sống, sau khi quyển cấm ta vinh hắn hắn suốt đời, nếu hắn chết, vì quốc vong thân, ta đối xử tử tế với những người khác trong phủ hắn.”

“Điện hạ anh minh.” Mục Trần Tiêu bưng rượu lên, nhẹ nhàng giật giật trong tay, có một số việc, nên có một chấm dứt.

Mục Trần Tiêu để người thay đổi ly rượu, bồi Đoan vương chậm rãi uống rượu.

Hai bầu rượu uống xong, Đoan vương có chút say, nổi khổ trong lòng lại tựa hồ như tiêu tán một ít.

“Hôm nay sao trong phủ an tĩnh như vậy? Một hạ nhân đều nhìn không thấy?” Đoan vương nhìn về phía cửa, có chút kỳ quái hỏi.

“Có lẽ là đều theo Vân Noãn chơi đi? Tính tình Vân Noãn hoạt bát, các hạ nhân càng tôn trọng thân cận nàng, Ngưng Thu uyển có chuyện gì, người người đều vội vã chạy tới.”

“Ân…”

Vừa dứt lời, Lâm lão phu nhân mang người khí thế hung hăng đi nhanh tới: “Mục Trần Tiêu! Qua đây thay quần áo!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui