Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 650: THÀNH THÂN RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Nghe được thanh âm của Lâm lão phu nhân tức giận mười phần, thần trí hơi say của Đoan vương lập tức thanh tỉnh, đã sớm biết vị Lâm gia lão phu nhân này không dễ chọc, lúc này nhìn thấy, quả thật khí thế phi phàm.


“Lão phu nhân, không biết là chuyện gì, để người tức giận như vậy?”


Sắc mặt của Lâm lão phu nhân âm trầm, bước vào tiền thính, quay Đoan vương thi lễ một cái: “Điện hạ, hôm nay thần phụ vô lễ, ngày khác tùy ý điện hạ trách phạt, hôm nay thần phụ có chuyện trọng yếu phải làm.”


Đoan vương nhìn về phía Mục Trần Tiêu, cho hắn một biểu tình thương mà không giúp được gì: Mặt mũi của Đoan vương hắn không quá dùng được, lão phu nhân thật sự quá vạm vỡ.


Lâm lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy tức giận: “Mục Trần Tiêu, không nghe được lời lão thân nói? Còn không mau chút lăn qua đây thay quần áo?”


Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn ra trước: “Ngoại tổ mẫu, không biết xảy ra chuyện gì?”


“Liền biết ngươi ngay cả lời cũng không nghe, ta thế nào cũng không nghĩ ra, một nha đầu tốt như Vân Noãn, sao mặt lại không tốt như thế? Người đến, giúp Mục tướng quân thay đổi hỉ phục.”


Hỉ… Hỉ phục?


Mục Trần Tiêu chợt sững sờ ở tại chỗ.


Sau một khắc, đám người Hàm Chương và Đinh Sơn tràn vào, cẩn thận cầm khay trong tay, vẻ mặt đều là kích động: “Công tử, sao người không nghe lời lão phu nhân thế?”


“Thì đó, lão phu nhân, người đừng nóng giận, nô tài giúp công tử thay quần áo ngay tức khắc.”



Mục Trần Tiêu toàn bộ sững sờ ở tại chỗ, nhìn áo bào hồng sắc chói mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm ra phản ứng gì.


“Công tử, mau thay quần áo đi.”


Đoan vương sửng sốt chốc lát, chợt phục hồi lại tinh thần: “Đây là…”


Úc Khoảnh bước nhanh chạy vào, nghe vậy cười hắc hắc: “Cô nãi nãi nói, vì phòng ngừa công tử chạy, thành thân, gạo nấu thành cơm trước.”


Bookwaves.com.vn

Trong lòng Đoan vương đau xót, lập tức lại lộ ra một dáng tươi cười: “Thì ra là thế, vừa rồi các ngươi thần bí hề hề, chính là vì cái này đi?”


“Công tử trở về quá mức vội, Minh Hối hiên bên kia chưa chuẩn bị xong, nên để điện hạ và công tử tới tiền thính trước, đúng rồi, cô nãi nãi nói, nếu điện hạ ở, mời điện hạ làm người chứng hôn, chút nữa lưu lại uống một chén rượu mừng.”


Đoan vương đè nổi khổ trong lòng xuống: “Được.”


Mục Trần Tiêu bị vòng vây sang một bên thay y sam, Lâm lão phu nhân mang theo lòng tràn đầy bất mãn xoay người chờ ở bên ngoài.


Một khắc đồng hồ sau, Mục Trần Tiêu đổi xong xiêm y, đám người Hàm Chương lại cầm hồng trù, gắn một cái hoa đỏ thật to vào xe lăn của hắn: “Lão phu nhân người xem, công tử mặc hỉ phục vào rồi thực sự phong thần tuấn dật, giống như ngọc thụ quỳnh chi.”


Lâm lão phu nhân như cũ khuôn mặt tức giận: “Coi như là có chút hình dạng! Đẩy người, đi đón tân nương!”


“Vâng.”


Trái tim Mục Trần Tiêu thình thịch nhảy loạn, mới vừa rồi còn vẻ mặt trấn định phân tích lợi và hại trong triều với Đoan vương, nhưng lúc này đến phản ứng cơ bản đều sắp không biết làm.



“Ngoại tổ mẫu… Vân Noãn đâu?”


“Vân Noãn là tân nương tử, tân nương tử lúc này tự nhiên là ở Ngưng Thu uyển! Ngươi phải đích thân đi đón, tuy rằng nghi thức thành thân này đơn sơ một ít, nhưng ngươi không thể có chút khinh thị Vân Noãn, sau này ngươi còn phải thành thân theo lễ tiết chính quy, làm lại một hôn lễ khác cho Vân Noãn, ngươi có thể làm được không?”


“Ta tuyệt đối làm được!”


Tức giận trên mặt Lâm lão phu nhân hơi chút thu liễm: “Đây còn không sai biệt lắm.”


Đi hậu viện, thần sắc của Mục Trần Tiêu càng trố mắt, mới phát giác toàn bộ hậu viện khắp nơi treo đầy hồng trù hỉ khánh, nhìn đặc biệt náo nhiệt.


Mới vừa tới Ngưng Thu uyển cửa, Nguyệt Thụ liền mang theo đám người Mộ Vũ và Hàn Yên ngăn ở cửa: “Công tử, đón tân nương tử là phải cho hồng bao, không cho, hôm nay nô tỳ sẽ không thả công tử tiến vào.”


Mục Trần Tiêu vội vã giơ tay lên tìm hà bao, lập tức trống rỗng: “Hồng bao… Hồng bao…”


Úc Khoảnh lập tức mang theo Hàm Chương chạy tiến lên đây, vẻ mặt tiếu ý thảo hảo: “Các vị tỷ tỷ, hồng bao tới.”


Nói xong, trong tay nắm một xấp hồng bao tung lên trời, nhất thời dẫn tới một trận cười đùa tranh đoạt có tiếng.


Úc Khoảnh lập tức đẩy Mục Trần Tiêu, bước nhanh tiến vào Ngưng Thu uyển: “Công tử, người nhanh đi gọi cửa, thỉnh tân nương tử lên kiệu.”


Mục Trần Tiêu ngước mắt nhìn, trên đất trống trong viện quả thực hỉ kiệu màu đỏ.



Đoan vương đi lên trước, trực tiếp chắn cửa gian phòng: “Vân Noãn là nghĩa muội của ta, muốn đón tân nương tử, ít nhất phải qua ải này của ta.”


Mục Trần Tiêu nâng mắt, rốt cục phục hồi lại tinh thần: “Thỉnh huynh trưởng chỉ giáo.”


“Nghĩa muội của ta độ tuổi phương hoa, tính tình hoạt bát, ngươi có thể bao dung, lý giải nàng không?”


Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu trọng trọng gật đầu: “Ta có thể!”


“Muội muội ta thân phận quý trọng, nhân phẩm vô song, ngươi có thể trung thành đãi chi, cuộc đời này không thay đổi không?”


“Ta có thể!”


“Như vậy, hai người các ngươi hôm nay kết làm tần tấn cho hảo, sau này nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, lý giải cho nhau, hoàn thủ bạch đầu!”


Mục Trần Tiêu tận lực cúi người xuống, quay Đoan vương hành lễ: “Đa tạ huynh trưởng chúc phúc.”


“Được, ta cõng muội muội lên kiệu.”


Trong phòng, Hứa Vân Noãn nghe được thanh âm của Đoan vương, hơi ngẩn người, lập tức trong lòng hiện lên hàng loạt dòng nước ấm: “Đoan vương điện hạ…”


Đoan vương đi vào gian phòng, nhìn về phía Hứa Vân Noãn mặc một thân hỉ phục hồng sắc, khóe môi mang theo tiếu ý: “Vân Noãn, hôm nay ta không phải Đoan vương, mà là huynh trưởng của ngươi.”


“Đa tạ huynh trưởng.”


“Đã là huynh trưởng, không cần nói cảm ơn.” Đoan vương tiến lên, lấy khăn hồng sắc ở một bên, cẩn thận giúp nàng trùm lên trên đầu.


Vân Noãn, lòng ta duyệt ngươi, có thể không duyên biểu lộ, cũng không thể làm phu quân xốc khăn của ngươi lên, như vậy làm huynh trưởng, tiễn ngươi xuất giá cũng tốt…

Đoan vương rũ đôi mắt xuống, đè chua xót khổ sở dâng lên ở đáy mắt xuống, xoay người ngồi xổm xuống: “Ta cõng muội muội lên kiệu.”



Hứa Vân Noãn lộ ra một tiếu ý rực rỡ, chậm rãi ghé vào trên lưng của Đoan vương.

Đoan vương vững vàng đứng dậy, một bên Tinh Phong vui sướng hô một tiếng: “Tân nương tử lên kiệu rồi!”


Đám người Mộ Vũ và Hàn Yên liền vội vàng tiến lên che chở, một đường tiễn Hứa Vân Noãn ngồi trên kiệu hoa.


Đoan vương nhìn về phía Mục Trần Tiêu, muôn vàn không muốn dằn tất cả khó chịu xuống đáy lòng: “Muội tế, Vân Noãn giao cho ngươi.”


“Huynh trưởng yên tâm.”


“Được.”


Đám người Lưu Hổ và Lưu Quý nâng kiệu hoa đầy mặt kích động, vì tranh đoạt vị trí này, bọn họ riêng tư đánh vài người, may là ăn ý không đập mặt xuống đất, không thôi hôm nay cũng không thể xem.


Kiệu hoa một đường nâng đến Minh Hối hiên.


Chính đường Minh Hối hiên, thay đổi xong xiêm y Mục Thiên Trù ngồi ở thủ tọa, ngón tay không ngừng vuốt y phục trên người: “Thành thân làm sao đều nên ở chính đường a, ở Minh Hối hiên, không phải ủy khuất Vân Noãn sao?”


“Lão thái gia, chính đường bên kia chưa bố trí, hơn nữa cô nãi nãi nói, chỉ là một hình thức, không thèm để ý.”


“Vân Noãn không thèm để ý, nhưng ta không muốn ủy khuất nàng, hiện bố trí chính đường còn kịp không?”


“Đây… Kiệu hoa đều tới rồi.”


“Hừ, Mục Trần Tiêu tiểu tử thôi kia, sau này nếu có một chút có lỗi với Vân Noãn, ta… Ta không bao giờ nhận hắn nữa, đuổi hắn ra ngoài, sau đó coi Vân Noãn là tôn nữ để thương yêu.”


“Lão thái gia nói phải.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận