CHƯƠNG 651: THÍCH SAO CŨNG KHÔNG ĐỦ
Dịch giả: Luna Wong
Mục Trần Tiêu tự chuyển động xe lăn chậm rãi đi về phía trước, đi theo phía sau hỉ kiệu hồng sắc.
Bởi vì chuẩn bị vội vội vàng vàng, cũng không có mời ban nhạc xô na, nhưng trong lòng của hắn lại phảng phất tấu vang khúc nhạc hoan hỷ nhất thế gian này.
Ngưng Thu uyển cũng không tính xa Minh Hối hiên, tựa hồ thời gian một cái nháy mắt, đoạn đường này liền kết thúc.
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi ra phía trước, Hàn Yên đã xốc màn kiệu lên.
“Vân Noãn?”
Mục Trần Tiêu đưa tay ra, ngón tay không nhịn được hơi run, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi nhè nhẹ.
Hứa Vân Noãn xuyên thấu qua dưới khăn, nhìn thấy tay Mục Trần Tiêu đưa tới, khóe môi không ngừng được dương lên thật ca, sau đó đưa tay ra, vững vàng đặt ở lòng bàn tay của hắn.
“Ta ở!”
Cảm thụ được trọng lượng lòng bàn tay truyền tới, Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy cả trái tim đều theo trầm xuống, phảng phất cầm toàn thế giới, lập tức từng đợt ấm áp cuộn trào mãnh liệt xông lên đầu.
Hứa Vân Noãn đi ra kiệu hoa, đan chặt với ngón tay của Mục Trần Tiêu, chậm rãi đi vào trong Minh Hối hiên.
Một tay Mục Trần Tiêu dắt Hứa Vân Noãn, cho nên chỉ có thể một tay chuyển động xe lăn.
“Trần Tiêu, ta đẩy ngươi.” Hứa Vân Noãn chú ý tới, vội vã mở miệng.
“Vân Noãn, tuy rằng hiện tại ta tàn phế, nhưng ta như trước có thể cùng nàng đi về phía trước.” Mục Trần Tiêu ngẩng đầu, nhẹ nhàng giúp Hứa Vân Noãn chỉnh sửa lại ống tay áo một chút, “Ta có thể.”
“Phu quân nhà ta tự nhiên cái gì đều có thể, ngươi là nhất đại tướng quân uy phong lẫm lẫm.”
“Ân.” Vì nàng, dù cho khó hơn nữa, ta cũng phải cố gắng đạt thành.
Hai người cứ như vậy chậm rãi tiến vào chính đường của Minh Hối hiên.
Gian phòng thanh thanh lãnh lãnh xưa kia lúc này phi hồng quải thải, một mảnh vui mừng.
Thấy hai người chậm rãi đi vào gian phòng, vành mắt của Mục Thiên Trù chợt đỏ lên.
Lâm lão phu nhân đi tới, trực tiếp ngồi vào một bên khác của Mục Thiên Trù, quay đầu thấp giọng nói rằng: “Hôm nay là ngày vui Vân Noãn và Trần Tiêu thành thân, ngươi cũng không thể rơi lệ, vốn là chuẩn bị quá vội vàng, rơi lệ thì càng là điềm xấu.”
Bookwaves.com.vn
Mục Thiên Trù gật đầu, vội vã giơ tay lên dụi dụi con mắt: “Ta biết, tự nhiên sẽ không rơi lệ.”
Lâm lão phu nhân quay đầu sang chỗ khác, khăn trong tay trong lúc vô ý lau qua khóe mắt, lúc này mới xoay đầu lại.
Chu quản gia mặc một thân xiêm y vui mừng chạy tới: “Nô tài may mắn, hôm nay làm lễ quan một lần.”
Úc Khoảnh vội vã hô: “Chu bá, tay áo của ngươi có chưa chỉnh lại đó. Đã lật ra ngoài rồi!”
Một mắt của Chu quản gia trừng qua: “Đây không phải là chưa có chỉnh lại, cái này gọi là nhạc phiên, tiểu tử hỗn trướng tuổi các ngươi còn nhỏ biết cái gì?”
“Hắc hắc, chúng ta không hiểu, Chu bá kiến thức rộng rãi.”
“Được rồi, được rồi, trì hoãn giờ lành, gõ rớt não của xác ngươi.”
“Chu bá, hôm nay đại hỉ, không thể táo bạo như vậy.”
Chu quản gia vội vã phất phất tay: “Giờ lành đến, bái đường thôi!”
Hứa Vân Noãn muốn xoay người đứng ngay ngắn, nhưng giật mình, lại phát hiện tay của Mục Trần Tiêu không có buông ra.
“Trần Tiêu?”
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn, trên tay như trước chăm chú dắt không có thả lỏng: “Vân Noãn, dắt tay bái đường có được hay không?”
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, gò má ở dưới khăn nhất thời hồng thấu.
Nàng còn chưa kịp quay đầu, sau lưng đám người Úc Khoảnh và Hàm Chương đều bắt đầu ồn ào: “Được!”
Gương mặt của Hứa Vân Noãn đỏ hơn, một đôi mắt lại cười thành hình dạng trăng khuyết.
Mục Trần Tiêu thấy Hứa Vân Noãn không có lên tiếng trả lời, còn tưởng rằng nàng không đáp ứng, không khỏi nắm chặt tay của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng lắc lắc: “Vân Noãn…”
“Được.”
Chu quản gia vội vã mở miệng: “Nhất bái thiên địa!”
Mục Trần Tiêu quỳ xuống đất không tiện, hai người liền cùng cúc cung thay thế.
Mục Trần Tiêu nắm tay của Hứa Vân Noãn, hai người chậm rãi hạ bái.
Thanh âm của đám người Úc Khoảnh và Hàm Chương vang lên: “Thiên địa vi chứng, nhật nguyệt vi khế, thử sinh tương thủ, đầu bạc bát ly. Hảo!”
Nghe tiếng la, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu hơi sửng sờ, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Chu quản gia lần thứ hai cao giọng phụ xướng: “Nhị bái cao đường.”
Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn xoay người bái lần nữa.
Dưới thanh âm của vang lên lần nữa: “Kính bái trưởng bối, tuân thủ hiếu đễ, nhất gia hòa thuận, thử sinh bất du. Hảo!”
“Phu thê đối bái!”
Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu hai người đổi mặt với nhau, tay nắm thật chặt nhau như cũ không có buông ra.
“Phu thê kết tóc, ân ái bất nghi, lưỡng tâm tương ấn, trân ái triêu tịch. Hảo! Hảo! Hảo!”
Vài câu cuối cùng đám người Úc Khoảnh và Hàm Chương cơ hồ là cao giọng rống ra, vui mừng cười vang hầu như muốn xốc đỉnh.
Nét mặt nhất quán thanh lãnh của Mục Trần Tiêu không ở, ngược lại mang theo tràn đầy tiếu ý: “Hô hò lúc này tốt, quay đầu lại ta thêm một tháng tiền thưởng cho các ngươi.”
Đám người Lưu Hổ cũng to gan, nhịn không được cả tiếng ồn ào: “Công tử, sao chỉ thêm một tháng chứ? Người cùng cô nãi nãi thành thân, đây chính là thiên đại hỉ sự, chúng nô tài thế nào cũng muốn mặt dày đòi thêm hai cái hồng bao.”
“Phải đó, công tử, hôm nay là đại hỷ sự, người nhất định phải rộng lượng một ít.”
Bookwaves.com.vn
Mục Trần Tiêu không buồn chút nào, thậm chí tiếu ý trên mặt còn càng phát ra khắc sâu một phần: “Nếu là do ta làm chủ, chỉ có thể cho các ngươi thêm một tháng tiền thưởng, dù sao trong túi công tử nhà các ngươi cũng không giàu có, nhiều hơn nữa, cứ hỏi đương gia chủ mẫu.”
“Chủ mẫu?” Có người đầu óc phản ứng chậm, chưa có phục hồi lại tinh thần.
Thập phần cơ trí Úc Khoảnh cũng đã mang người quỳ đến trước mặt của Hứa Vân Noãn: “Chúng nô tài gặp qua phu nhân.”
Hứa Vân Noãn không khỏi bật cười: “Các ngươi đã nói ngọt như vậ, vậy nói gì cũng phải cho các ngươi thêm một chút tiền tiêu vặt hàng tháng, mỗi người thưởng thêm nửa năm, quay đầu lại liền đến phòng thu chi bên kia lãnh đi!”
“Phu nhân anh minh!”
“Chúc nguyện phu nhân và công tử trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!”
“Đi đi đi, chớ đoạt nói, để ta nói, chúc nguyện phu nhân và công tử ân ân ái ái đến đầu bạc!”
“Tới ta, tới ta!”
Trong lúc nhất thời toàn bộ Minh Hối hiên đặc biệt náo nhiệt.
Cuối cùng vẫn là Chu quản gia đứng dậy, trừng mắt, nguyên bản đám người Úc Khoảnh còn nháo làm ầm ĩ ngay tức khắc đàng hoàng: “Tại đây nháo cái gì nháo, một chút nhãn lực cũng không có, không biết công tử muốn cùng phu nhân đi vào động phòng sao?”
“Yêu! Chúng nô tài không lộn xộn nữa, lui sang một bên ngay.”
“Không dám nháo, không dám nháo, nếu không tiền tiêu vặt hàng tháng trừ trở lại làm sao bây giờ?”
Gương mặt của Hứa Vân Noãn đỏ bừng, chỉ cảm thấy khăn này có chút quá nóng, người nóng trên trán đều không ngừng đổ mồ hôi.
Nháo đằng một lúc lâu, Mục Trần Tiêu mới dắt Hứa Vân Noãn về tới tân phòng đã thu thập xong.
Mục Trần Tiêu giơ tay lên nhẹ nhàng xốc khăn đỏ của Hứa Vân Noãn xuống, lập tức trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh diễm.
Mặc một thân lễ phục hồng sắc, da trắng nõn non mịn của Hứa Vân Noãn dường như muốn phát quang, trong một đôi mắt liễm diễm tràn đầy tiếu ý tươi đẹp, sóng mắt lưu chuyển, tao nhã vô song.
“Trần Tiêu phu quân?”
Tiếng tim đập của Mục Trần Tiêu loạn thành một đoàn, một lúc lâu mới chậm rãi tìm lại thanh âm của mình: “Nương tử.”
Hai người cứ nhìn nhau như vậy sỏa cười ra tiếng.
Giờ khắc này, tâm tư của hai người không giải thích được đạt thành nhất trí: Sao lại có một người mình thích như thế chứ? Thích đến chỉ hận không thể cất đối phương vào trong lòng.