CHƯƠNG 652: TƯỚNG PHU THÊ
Dịch giả: Luna Wong
Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn nhìn nhau cười một lát, thẳng đến bên ngoài thanh âm của Chu quản gia vang lên, mới phục hồi lại tinh thần.
“Công tử, người nhà mẹ đẻ là Đoan vương điện hạ còn ở bên ngoài, chờ công tử đi mời rượu.”
Mục Trần Tiêu chợt phục hồi lại tinh thần, nhìn Hứa Vân Noãn nhãn thần mang theo yên lặng thâm tình: “Vân Noãn, ta đi mời rượu, mời rượu xong sẽ trở lại.”
“Ta cũng muốn, bận rộn hồi lâu, một chút đồ ta cũng chưa ăn, lúc này bụng đói lả.”
Mục Trần Tiêu lập tức đã quên tất cả quy củ, nắm chặt tay của Hứa Vân Noãn liền gật đầu đáp ứng: “Vậy hai chúng ta cùng đi.”
“Được.”
Mục Trần Tiêu để khăn ở một bên, vừa cẩn thận giúp Hứa Vân Noãn tháo bớt một chút châu sai đồ trang sức đeo trên đầu, sau khi bảo đảm lúc này nàng thư thích, lúc này mới dắt nàng đi ra phía ngoài.
Hứa Vân Noãn cũng không nói lời giục Mục Trần Tiêu, chỉ ở bên cạnh hắn, phối hợp tốc độ của hắn chậm rãi về phía trước.
Đi qua cửa phòng, thấy được gốc ngũ thải cẩm đái trong viện, trong mắt Mục Trần Tiêu lập tức mang theo tiếu ý.
Trên gốc ngũ thải cẩm đái kia bị người dùng tơ lụa màu đỏ làm thành một đóa hoa hồng hồng hỏa hỏa to, trên nhánh cây cũng điểm chuế một ít ti thao tơ lụa màu đỏ, nhìn đặc biệt náo nhiệt.
Hứa Vân Noãn hăng hái bừng bừng giới thiệu với Mục Trần Tiêu: “Trên ngũ thải cẩm đái ở trong viện của hai chúng ta đều có hoa, hai chúng ta đều thành hôn rồi, hai chúng nó cũng muốn thành thân.”
Mục Trần Tiêu hơi sửng sờ: “Hai gố ngũ thải cẩm đái thành thân?”
“Đó là dĩ nhiên! Trước không có cảm giác, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, hai cây cẩm đái cây kia không chính là tín vật đính ước của hai người chúng ta sao? Ngươi thử nhìn cành cây và phiến lá của chúng nó xem có phải càng mọc càng giống hay không? Đây là tướng phu thê trong truyền thuyết. Mặc dù nói dựa theo tuổi của cây mà tính, hai chúng nó còn nhỏ, nói thành thân cũng không vội, nhưng ta cảm thấy nương cơ hội chúng ta thành thân, định một oa oa thân cho chúng nó cũng tốt.”
Bookwaves.com.vn
Mục Trần Tiêu gật đầu: “Chúng nó thật có tướng phu thê.”
Mặc dù nói đều là cẩm đái, nhưng câm đái mọc y như nhau như thế tuyệt đối là đầu tiên có, một chút đều không tiếp nhận phản bác.
Hứa Vân Noãn cực kỳ cao hứng: “Vậy hôm nào ta liền dời gốc cẩm đái kia đến viện của ngươi, hai chúng nó đều thành hôn rồi, cũng không thể tiếp tục ở riêng nữa, phải thời khắc ở cùng một chỗ mới tốt.”
“Dời một chút có thể có ảnh hưởng hay không?”
“Nói cũng phải, bất quá không quan hệ, cùng lắm thì ta đào rỗng miếng đất trong viện mang tới luôn, phản chính đất ở viện tử của ngươi to, kể từ đó không có ảnh hưởng gì.”
“Được.”
Viện tử trong đã bày xong tiệc rượu, Đinh thẩm mang người tới tới lui lui bận rộn, trên mặt tràn đầy vui mừng tiếu ý.
Trong chính đường, Mục Thiên Trù đang nhiệt tình mời Đoan vương nhập tọa: “Điện hạ, vị trí thủ tọa hôm nay trừ người ra không còn có thể là ai khác, người là thân phận cao nhất, lại là người nhà mẹ đẻ của Vân Noãn, trăm triệu lần không thể khước từ.”
Đoan vương đơn giản cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống vị trí thượng thủ: “Vậy hôm nay ta cần phải thêm hai ly.”
“Được.”
Bên ngoài truyền đến tiếng động lớn ồn ào.
“Công tử và phu nhân cũng ra mời rượu.”
“Phu nhân thực sự đẹp.”
“Phu nhân ung dung hoa quý, quốc sắc thiên hương.”
Ôn Như Xuân cõng dược tương chậm rãi đi qua, nghe nói như thế, ngân châm trong tay chợt giật giật: “Một đôi mắt loạn nhìn cái gì, nếu như không cần nữa thì mơi ra cho ta nghiên cứu.”
“Ôn đại phu, nô tài biết sai rồi, cũng không dám nói lung tung nữa.”
“Đây còn không sai biệt lắm.”
Hứa Vân Noãn nhìn thấy Ôn Như Xuân, lập tức cười vui vẻ: “Sao sư bá tới muộn thế?”
“Đi làm chút sự tình, ” Ôn Như Xuân nhìn thấy Hứa Vân Noãn, lại quét mắt Mục Trần Tiêu, khó có được lộ ra một tia dáng tươi cười, “Nếu đã thành thân, sau này phải sống cho tốt, đây là hạ lễ tân hôn sư bá cho các ngươi.”
Ôn Như Xuân nói xong, mang lên một cái hộp: “Trong hộp chứa đều là thuốc điều dưỡng thân thể, phân nửa cho ngươi, phân nửa cho Mục Trần Tiêu, ta biết nơi đi kế tiếp của các ngươi, mặc kệ làm cái gì, đều bả bảo trọng thân thể cho ta, không thể làm xằng làm bậy giống như trước nữa.”
“Vâng.”
Bookwaves.com.vn
“Được rồi, ta cũng muốn đòi uống chén rượu mừng.”
Mục Trần Tiêu vội vã mở miệng: “Sư bá mời vào bên trong.”
Ôn Như Xuân gật đầu, một lát sau vẫn là bỏ lại ngân chân vào trong dược sương.
Hứa Vân Noãn ở bên cạnh cười ra tiếng: “Sư bá chút nưa xuống thêm hai ly rượu.”
“Được.”
Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu vừa tiến vào chính đường, vẫn trầm mặt sắc của Lâm lão phu nhân rốt cục lộ ra một cười dáng dấp, giơ tay lên ra hiệu Hứa Vân Noãn ngồi bên cạnh mình: “Ta còn tưởng rằng Mục Trần Tiêu sẽ để một mình ngươi ở trong phòng nữa chứ?”
“Ta nghĩ hôm nay có thể bố trí nhanh như vậy, may có ngoại tổ mẫu hỗ trợ trong đó, thế nào đều phải đến kính một ly rượu.”
“Nhìn một cái, vẫn là Vân Noãn chúng ta có hiếu tâm.”
“Lão phu nhân nói vâng.”
Mục Trần Tiêu bắt đầu rót rượu, bầu không khí trong chính đường liền càng náo nhiệt.
Lâm lão phu nhân cũng khó được không có lên tiếng nói cái gì, người một nhà nhiệt nhiệt nháo nháo ăn bữa cơm.
Nhìn thấy hai hài tử rốt cục thành thân rồi, Mục Thiên Trù phá lệ cao hứng, nhưng vừa nghĩ tới sáng sớm ngày mai Trần Tiêu lại phải khởi hành đi biên cảnh, Vân Noãn cũng sẽ theo, lo âu trong lòng lại nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể đặt tất cả tâm tình ở trong rượu, một ly một ly uống vào.
Không bao lâu, Mục Thiên Trù liền uống nhiều rồi, giơ tay lên liền muốn ôm bình rượu một bên.
Chu quản gia liền vội vàng tiến lên đỡ lấy người: “Đoan vương điện hạ, lão phu nhân, lão nô bồi lão thái gia xuống phía dưới nghỉ ngơi trước.”
“Được.”
Lâm lão phu nhân bận rộn cả ngày, uống rượu cũng có chút không nhịn được, Hứa Vân Noãn liền để Mộ Vũ và Hàn Yên đưa người xuống.
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Đoan vương, đơn độc rót một ly rượu kính qua: “Điện hạ, ly rượu này đơn độc mời người.”
“Vừa rồi không phải kính qua rượu rồi sao?” Trước Đoan vương liền uống chút rượu, lúc này trên bàn lại uống không ít, trong lúc nhất thời cảm giác say có chút lên đầu.
“Trước là mời rượu, một ly này là đơn độc biểu đạt cám ơn.”
“Lòng biết ơn? Ta có cái gì đáng để ngươi cảm tạ?”
Mục Trần Tiêu hơi há miệng, nhẹ giọng nói ra một câu nói: “Đa tạ điện hạ thành toàn.”
Tiếu ý trên mặt Đoan vương chợt ngưng trệ, sau một lát, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Quý trọng người trước mắt.”
Dù sao, ngươi dễ dàng liền lấy được người trước mắt, là cơ hội hắn ở sau lưng muốn cầu đều không có.
“Ta sẽ.”
Đoan vương đứng dậy, thân hình có chút lay động: “Ta đi.”
Hứa Vân Noãn đứng dậy: “Điện hạ, Vân Noãn tự chủ trương, không có nói chuyện thành thân với nghĩa mẫu, làm phiền điện hạ giúp ta nói một tiếng, cứ nói từ trên chiến trường trở về, ta lại tiến cung thỉnh tội với nghĩa mẫu.”
“Được.”
Tiệc rượu nhiệt nhiệt nháo nháo kết thúc, sắc trời đã tối.
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng trông suốt nhìn phía Mục Trần Tiêu: “Phu quân, kế tiếp có phải hai người chúng ta có thể động phòng rồi không?”