CHƯƠNG 655: CÁI ÁC CỦA LÒNG NGƯỜI, KHÓ CÓ THỂ PHỎNG ĐOÁN
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn bên này khí thế nhất cường thịnh, thần y lập tức có vẻ có chút ủy ủy khuất khuất: “Ngươi không nên dữ dội như vậy, ta cho ngươi biết, lá gan của ta rất nhỏ, nếu ngươi làm cho ta sợ hãi, quay đầu lại ta quên vài thứ thì làm sao bây giờ? Vạn nhất chân của Trần Tiêu trị không khỏi, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta.”
Hứa Vân Noãn chợt vung lên một dáng tươi cười: “Trị không hết không quan hệ, không phải đều nói y giả nhân tâm sao? Có người nói một y giả tốt ở lúc gặp phải bệnh nhân, luôn có thể cảm thụ được thống khổ của đối phương, cùng lắm thì ta cũng để cho ngươi cảm thụ thử Trần Tiêu có dạng cảm giác gì là được.”
Thần y chợt rùng mình một cái, trên mặt lập tức mang theo tiếu ý: “Ngươi tiểu nha đầu này vẫn là không đáng yêu giống như trước đây, mấy năm trước ta thấy ngươi, ngươi gầy teo nho nhỏ, mắt đầu tiên nhìn thấy ta đã nói ta như lừa đảo, sau này càng quấn quít lấy ta mọi cách hỏi y thuật của ta thế nào, lúc đó ta chỉ nghĩ tại sao có thể có tiểu hài tử không đáng yêu giống như ngươi thế.”
Hứa Vân Noãn nhẹ bỗng ném một ánh mắt qua: “Ta cũng nhớ kỹ mấy năm trước lần đầu tiên thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi giống một tên lừa gạt, khi đó ta cũng kỳ quái, sao lại có người còn thiếu chút nữa thì viết luôn hai chữ lừa đảo lên mặt như thế, chỉ bất quá ba vị gia gia ta cứ muốn tin ngươi, vì tôn kính trưởng bối, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng chấp nhận tin, nhưng không nghĩ tới cuối cùng chứng minh ngươi quả thật là một tên lường gạt.”
“Trước không phải ta đã nói rồi sao, đó là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân hay không nguyên nhân, ta không biết, ta chỉ biết là ngươi nói muốn trị cho ba vị gia gia ta, sau cùng lại không có thực hiện.” Hứa Vân Noãn đứng dậy, đẩy Mục Trần Tiêu liền đi ra phía ngoài, lúc sắp tới cửa, quay đầu lại nhìn phía thần y, “Thừa dịp còn có chút thời gian, nhanh chóng đến bắt mạch a.”
“Ta…” Thần y vốn định có chút ngạo khí nói không đi, nhưng chống lại ánh mắt ửng đỏ của Hứa Vân Noãn, lại cảm thấy trong lòng khó chịu lợi hại, “Ta đã biết, không phải đã tới rồi sao?”
Mục Thiên Trù chắp tay hành lễ với Thẩm Vũ Sanh: “Đa tạ vương phi.”
“Ta cũng bị buộc bất đắc dĩ, Vệ quốc công không cần cám tạ ta, còn nữa, ta cũng được chỗ tốt.”
Bookwaves.com.vn
Mục Thiên Trù mỉm cười cười, không có nói cái gì nữa.
Thẩm Vũ Sanh xoay người liền đi ra phía ngoài: “Nghĩ đến các ngươi còn có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, ta không ở nơi này quấy rầy nhiều, sớm cầu chúc thuận buồm xuôi gió, chiến thắng trở về mà về.”
“Tiễn vương phi.”
Chu quản gia đi lên, đỡ Mục Trần Tiêu ngồi vào trên ghế, nét mặt mang theo vui sướng khó có thể tự chế: “Lão thái gia có thể yên tâm rồi, thật không nghĩ đến vị thần y kia dĩ nhiên là chỗ quen biết cũ với cô nãi nãi, kể từ đó, chân của công tử nhất định có thể mau chóng khỏi hẳn.”
Thần sắc của Mục Thiên Trù mang theo cảm khái: “Ngươi nói, vị thần y này tìm tới cửa là trùng hợp sao?”
Chu quản gia hơi sửng sờ: “Lão thái gia đang suy nghĩ gì?”
“Vị thần y này ở phía sau tìm tới cửa, trước hắn lại quen biết với đám người Hứa lão gia tử, ta luôn cảm thấy tựa hồ trong minh minh tự có thiên ý.”
“Nói không chính xác chính là ba vị lão gia tử trên trời có linh thiêng phù hộ công tử đó!” Chu quản gia vừa nói, vừa giơ tay lên quay phương hướng trời cao lạy bái, “Ba vị lão gia tử ở trên trời có linh, nhất định phải tiếp tục phù hộ công tử và cô nãi nãi một đường thông thuận, vô tai vô nan.”
Mục Thiên Trù lắc đầu: “Ngươi chớ không có chuyện gì thì quấy rối ba vị lão gia tử, bất quá bọn hắn thực sự ở trên trời nhìn, lúc này sợ rằng tức giận muốn hạ thiên lôi đánh ta.”
“Lão thái gia nói lời gì đó? Mặc kệ nói thế nào, cô nãi nãi và công tử vừa thành thân, ba vị lão gia tử không nhìn tăng diện nhìn phật diện, coi như là còn muốn dùng thiên lôi đánh người, thế nào cũng phải đợi ba ngày sau.”
Khí tức của Mục Thiên Trù nghẹn lại, sau đó nhấc chân liền đạp tới chỗ Chu quản gia: “Đang yên đang lành nói chút dọa người đi! Ba vị lão gia tử muốn lấy sấm sét đánh ta, chẳng lẽ còn có thể thiếu lão đầu ngươi sao?”
“Nô tài nhiều lắm là một tòng phạm, mà người là thủ phạm chính, đãi ngộ tự nhiên không đồng dạng như vậy, ban đầu ở trong quân, ba vị lão gia tử chiếu cố người nhất.”
“Mượn chúc lành của ngươi.”
Bị Chu quản gia nháo như vậy, nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly trong lòng Mục Thiên Trù trái lại ít một chút.
Trong Minh Hối hiên nội, thần y chẩn xong mạch cho Mục Trần Tiêu, cẩn thận kiểm tra hai chân của hắn xong, trong thần sắc sinh ra vài phần ngưng trọng: “Người hạ độc này thật đúng là điên rồi nha, dùng bí dược tứ quý xuân của tiền triều. Loại độc chất này tiến vào trong cơ thể sẽ dẫn đến toàn thân người bị tê, không thể hành tẩu, như một hoạt tử nhân.”
Bookwaves.com.vn
Con ngươi cuả Hứa Vân Noãn run lên: “Nhưng hai chân của Trần Tiêu chỉ là bị thương, cũng không có cái loại bệnh trạng ngươi nói.”
“Đây là sau khi trúng độc xử lý đúng lúc, để độc tiến vào trong người ít hơn, hơn nữa trước tố chất thân thể của Mục tướng quân thật tốt, lại đúng lúc phục dụng một bộ phận dược vật giải độc, tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn chặn độc tính, ngược lại cũng có thể để độc tố không lan tràn nhanh.”
Mục Trần Tiêu gật đầu: “Thần y nói không sai, lúc đó sau khi chân bị thương, ta liền lập tức rút độc tiễn ra, thả không ít máu, nhận thấy được nhan sắc của máu không thích hợp, lại phục dụng dược hoàn giải độc.”
“Hoàn hảo ngươi xử trí đúng lúc, nếu không, chỉ sợ cái mạng này giao nộp tại đó rồi. Trúng loại độc chất này, toàn thân tê dại không thể nhúc nhích, ở trên chiến trường đó chính là một bia ngắm, ngươi lại là một tướng quân, quân địch bắt được ngươi chỉ sợ sẽ không lập tức giết chết, mà sẽ bắt làm tù binh nhục nhã bằng mọi cách, hoàn hảo ngươi chống đở nổi, không thôi, tấm tắc…”
Mi tâm của Hứa Vân Noãn từng chút từng chút nhíu chặt, đáy mắt hiện lên một vẻ lo lắng cực kỳ nồng đậm.
Trước đây chỉ cho rằng hoàng thượng để người hạ dược hủy hai chân của Mục Trần Tiêu, thủ đoạn thật sự tàn nhẫn, mà nếu quả mục đích của hoàng thượng không chỉ là như vậy thì sao? Nếu để cho Trần Tiêu trở thành tù binh bị làm nhục bằng mọi cách đến chết, đó mới là mục đích thực sự của hắn?
Nghĩ tới đây, Hứa Vân Noãn chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người xông lên đầu, để cho tay chân nàng lạnh lẽo.
Mục Trần Tiêu cầm tay của Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn, không ngại.”
Đã trải qua nhiều như vậy, trong lòng hắn sớm đã không có chút chờ mong nào.
Hứa Vân Noãn gật đầu, tận lực đè hận ý cuồn cuộn trong lòng xuống: “Tứ quý xuân này lại sẽ có những hậu quả khác chứ?”
“May là ta tới kịp thời, loại độc chất này sở dĩ gọi kà tứ quý xuân, cũng là bởi vì sau khi trúng độc sẽ không lập tức tử vong, mà là còn có thể kiên trì nữa vượt qua bốn mùa xuân, cũng chính là bốn năm, hơn nữa tố chất của thân thể này sẽ năm này kém hơn năm trước, hai năm trước không phải quá rõ ràng, hai năm sau sẽ chuyển tiếp đột ngột, nhưng chờ khi đó, mới phát hiện cũng đã là thuốc và kim châm cứu đều vô dụng, hết cứu.”
“Lại ác độc như thế?”
“Cho nên loại độc chất này mới xưng là tứ quý xuân, có tư cách trở thành bí dược tiền triều, bởi vì nó được nghiên cứu ra chính là vì dằn vặt người, cũng duy chỉ có người trong hậu cung kia mới có thù hận lớn như vậy, dùng được thủ pháp dằn vặt người như thế.” Trong ánh mắt của thần y hiện lên một tia chán ghét.
Lo âu trong lòng Hứa Vân Noãn càng đậm: “Muốn giải loại độc chất này, có phải cực kỳ phiền phức hay không?”
“Đó là khẳng định, cho nên ngươi phải đổi xử với ta thật tốt, không thể thỉnh thoảng làm ta sợ nữa, nếu để cho ta sợ hãi, vậy ngươi có thể tìm không được người thứ hai có thể giải loại độc chất này.”
“Đã biết.”