CHƯƠNG 656: RỜI KINH
Dịch giả: Luna Wong
Đơn giản kiểm tra xong thân thể cho Mục Trần Tiêu, thần y liền bắt đầu lật y thư của mình, sau đó ở một bên la hét, mang hết mấy rương sách kia theo.
Hứa Vân Noãn nhanh chóng an bài, Mục Trần Tiêu lại vào cung chào từ biệt hoàng thượng.
Mục Thiên Trù nhìn về phía Hứa Vân Noãn đeo bao phục nhỏ đi ra, trong ánh mắt hiện lên một tia chần chờ: “Vân Noãn, sap mang ít đồ như thế?”
“Lần này ta theo Trần Tiêu ra chiến trường, trên danh nghĩa là thân vệ của hắn, nếu đã là thuộc hạ, dĩ nhiên phải giống như Úc Khoảnh, một bao phục nho nhỏ vậy là đủ rồi.”
Giữa mi nhãn của Hứa Vân Noãn mang theo tiếu ý, tựa hồ là nhìn thấu không muốn của Mục Thiên Trù, vội vã đi tới bên cạnh hắn: “Gia gia không cần lo lắng, ta và Trần Tiêu đều không có việc gì.”
“Lần này các ngươi đi, cũng chỉ là ở trên chiến trường sao?”
“Gia gia, ta nghe Trần Tiêu, bất quá gia gia yên tâm, mặc kệ Trần Tiêu làm ra dạng quyết định gì, chúng ta đều nhất định sẽ tận lực bảo đảm an nguy của gia gia.”
“Ta bất quá là một lão đầu tử cổ đều chôn vào đất vàng rồi, nếu sớm xuống đất, còn có thể sớm chút đi gặp ba vị lão gia tử thỉnh tội, các ngươi không cần cố kỵ ta, càng không thể vì ta phạm hiểm.”
“Gia gia, người chờ tin tức của chúng ta đi. Chu quản gia, trong khoảng thời gian gần đây gia gia đều phải tiếp tục uống dược thiện, sau khi ta và Trần Tiêu rời khỏi, người bên ngoài phủ có thể không gặp thì không gặp, mặt khác phải cẩn thận phòng bị Thẩm gia, Thẩm Thanh kia chó cùng rứt giậu, chuyện gì đều làm ra được.”
“Cô nãi nãi yên tâm, nô tài nhất định sẽ thề sống chết bảo vệ tốt cho lão thái gia.”
“Là ngươi và gia gia đều phải bình an.”
Chu quản gia liền vội vàng gật đầu, trong mắt mang cười: “Vâng.”
Lâm lão phu nhân đi ra, giữa mi nhãn như trước mang theo một vẻ tức giận: “Cũng không biết ngươi nghĩ như thế nào, an an ổn ổn ở trong phủ không tốt sao?”
Hứa Vân Noãn đi ra phía trước, nhẹ nhàng cầm tay của Lâm lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, nếu như ở trong phủ có thể an an ổn ổn, ai lại nguyện ý thân phạm hiểm cảnh chứ? Đây không phải là an ổn không được sao?”
“Ai, mà thôi, bảo vệ tốt cho bản thân, chớ mọi chuyện đều chỉ nghĩ cho Mục Trần Tiêu, cũng suy nghĩ cho bản thân một chút, chủ yếu nhất là, không chỉ có Mục Trần Tiêu lo lắng cho ngươi, những thân nhân sau lưng đều lo lắng ngươi, cho nên nhất định phải bình an.”
“Ta biết, đa tạ ngoại tổ mẫu, sau khi ta và Trần Tiêu rời khỏi, người tạm thời ở trong phủ đi, lúc này quay về Giang Nam không quá an toàn.”
“Ngoại tổ mẫu nghe lời ngươi.”
“Ân.”
Bookwaves.com.vn
Sau nửa canh giờ, Mục Trần Tiêu từ trong cung đi ra, Đoan vương tự mình đến đây đưa tiễn.
Hứa Vân Noãn đã đổi lại một thân nam trang giống như Úc Khoảnh, thật sớm mang người chờ ở cửa phủ.
Hai chân của Mục Trần Tiêu không tiện đi lại, chỉ có thể ngồi xe ngựa, Hứa Vân Noãn liền cùng Úc Khoảnh một trái một phải, theo sát hai bên xe ngựa.
Sắp đi, Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía Đinh Sơn đứng ở trước mặt nhất : “Bảo vệ tốt an toàn cho trong phủ.”
Đinh Sơn mang theo mọi người quỳ xuống đất hành lễ: “Thỉnh công tử và cô nãi nãi yên tâm, chỉ mạng chúng ta còn, sẽ không cho phép người dầy xéo từng ngọn cây cọng cỏ trong phủ.”
“Tốt.”
Trong kinh thành sớm đã thành nghe nói tin tức Mục Trần Tiêu ra chiến trường, rất nhiều bách tính đều ở hai bên đường phố đứng xa xa nhìn.
Thấy được Mục Trần Tiêu ngồi xe ngựa, mắt của không ít người đục đỏ ngầu.
“Hai chân của Mục tướng quân đều như vậy rồi, còn phải lên trên chiến trường sao?”
“Mục tướng quân không đi, trong triều đình còn có người nào xưng là tướng quân có thể đứng ra? Nếu như thực sự không ai có thể thế thân, triều đình làm sao sẽ để một tướng quân hai chân tàn tật đi chiến trường, chẳng phải là để quân địch cười nhạo sao?”
“Chiến trường đao kiếm không có mắt, bộ dáng như thế của Mục tướng quân, thật làm người khác lo lắng.”
“Theo ta nói, nên đào tỏa cốt dương hôi người Chu gia đã hại tướng quân, nếu như không phải trước bọn họ táy máy tay chân ở trên chiến trường, sao hai chân của Mục tướng quân sẽ tàn tật, biên cảnh làm sao sẽ thất thủ như hôm nay chứ?”
“Tỏa cốt dương hôi đều không hết hận!”
Tiếng nghị luận chung quanh truyền vào bên tai, Đoan vương chỉ cảm thấy gai ở lưng.
Lời trước đó Mục Trần Tiêu nói, không ngừng quanh quẩn trong lỗ tai hắn, Đoan vương rũ đôi mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tia quyết đoán: Là thời gian phải quyết định rồi.
Cửa thành, Đoan vương tung người xuống ngựa: “Trần Tiêu, ta chỉ có thể đưa các ngươi tới đây.”
“Đa tạ Đoan vương điện hạ.”
Đoan vương nhìn Mục Trần Tiêu một chút, lại nhìn Hứa Vân Noãn, ngữ khí nặng nề mở miệng nói rằng: “Chiến trường nguy hiểm, bảo trọng nhiều.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay lên nắm Đoan vương thật chặt: “Điện hạ cũng bảo trọng bản thân.”
“Ta sẽ, còn nữa, chuyện trước ngươi nói, ta đáp ứng.”
Đáy mắt Mục Trần Tiêu hiện lên một tia ba động, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về Đoan vương: “Điện hạ, ngươi tin tưởng trung tâm của ta đối với Đại An triều sao?”
“Ta tin ngươi!”
“Vậy thì thỉnh điện hạ nhớ kỹ những lời này, Mục Trần Tiêu ta trung tâm với Đại An triều, thề sống chết bất biến.”
Đoan vương hơi sửng sờ, luôn cảm thấy trong lời này tựa hồ có tầng ý càng sâu: “Trần Tiêu…”
“Đi.”
Mục Trần Tiêu hạ màn xe xuống, xe ngựa nhanh chóng về phía trước đi.
Năm mươi danh hộ vệ phía sau theo sát đi ra trước, rất nhanh liền bảo vệ xe ngựa Mục Trần Tiêu tiêu thất ở đầu cùng con đường.
Bookwaves.com.vn
Đoan vương ở cửa thành đứng hồi lâu, sau đó mới về hoàng cung phục mệnh.
Nhưng hoàng đế lại không có chờ ở kim điện, mà là đi Lãm Nguyệt cung.
Trong Hạo Nguyệt hiên, Đoan vương nhíu thật chặt đầu lông mày, cúi đầu trầm mặc không nói.
Hiền phi tu bổ xong thanh tùng trong tay, ngước mắt nhìn sang: “Nếu ngươi vẫn không khí trầm lặng như vậy, cũng không cần ở bổn cung trước mặt ngại nhãn.”
“Mẫu phi, ta tiễn đưa xong Trần Tiêu hồi cung phục mệnh, phụ hoàng ngay cả gặp cũng không có gặp ta. Người nói, hắn một chút đều không thèm để ý thắng bại của trận chiến sự này sao?”
“Phụ hoàng ngươi lớn tuổi rồi, người lớn tuổi dễ rất sợ chết, càng e ngại, càng trốn tránh. Hắn sẽ không nghĩ sau khi chiến sự thất bại sẽ thế nào, hắn chỉ biết nắm chặt thời gian hưởng lạc, dù sao, dù cho không nói, hắn cũng biết thời gian của mình không nhiều nữa.”
Kéo trong tay hiền phi răng rắc một tiếng hợp lại, mạnh cắt đứt một nhánh tráng kiện của thanh tùng: “Ninh Từ, ngươi đã biết làm thế nào chưa?”
“Mẫu phi, trong lòng ta có chút cách nghĩ, nhưng phụ vương dù sao…”
“Ngươi muốn giết cha giết quân?”
“Không có, ta chẳng qua là cảm thấy…”
“Cũng không là muốn giết phụ hoàng ngươi, vậy ngươi có cái gì để do dự? Ninh Từ, ngươi phóng nhãn nhìn thử toàn bộ Đại An triều xem, hai năm qua bị phụ hoàng ngươi dằn vặt thành dạng gì? Phụ hoàng của ngươi là người, nhiều bách tính thiên hạ chịu khổ như vậy kia không phải là người sao? Ngươi cũng biết bộ dáng hôm nay của ngươi là cái gì không?”
“Mẫu phi, ta…”
“Ngươi đây gọi là lòng dạ đàn bà! Dùng lời đủ khó nghe để nói, giống như là nữ tử pháo hoa , phân minh đã làm kỹ nữ, còn muốn muốn lập trinh tiết đền thờ!”
Đoan vương chợt mở to hai mắt.
Hiền phi lạnh lùng cười: “Có phải cảm thấy từ trong miệng mẫu phi nói ra lời như vậy, cực kỳ bất khả tư nghị hay khôn?”
“Phải, mẫu phi không phải tính tình như thế.”
Hiền phi đi tới trước mặt của Đoan vương, giơ tay vén tay áo của mình lên, lộ ra vết thương xanh tím trên cánh tay.
“Mẫu phi!” Đoan vương mạnh đứng dậy, “Người… sao có thể như vậy?”
“Có một số việc càng bất kể, càng tầm trọng thêm.” Hiền phi hạ ống tay áo xuống.
“Mẫu phi, ta biết nên làm như thế nào rồi.”
“Vậy đi làm đi.”
Hiền phi nhìn dáng dấp Đoan vương rời đi, nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài: “Ninh Từ, mẫu phi nhất định phải đẩy ngươi lên, nên đừng trách lòng dạ ta ác độc.”