Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 657: TRỞ VỀ TỨC LÀ NGÀY CHẾT


Dịch giả: Luna Wong


Đoan vương ly khai Hạo Nguyệt hiên, chỉ cảm thấy một cơn tức giận không ngừng dâng lên.


Mẫu phi ở trong hậu cung đã là thân phận cao nhất, có thể lưu lại vết thương trên người nàng, chỉ có hắn phụ hoàng.


Đây là lần đầu tiên mẫu phi nói cho hắn biết, như vậy trước đây thì sao? Có phải mẫu phi đang lặng lẽ chịu nhịn ủy khuất hay không?


Nghĩ tới đây, một cổ lửa giận trào động trong lòng Đoan vương, chỉ để hắn có loại cảm giác ngũ tạng câu phần.


Mục gia bị nghi kỵ, Trần Tiêu bị hại, tam hoàng tử hoành hành vô kỵ, kết bè kết cánh, hôm nay phụ hoàng lại đột nhiên sủng ái song sinh tử Đông Man đưa tới, thậm chí động thủ với mẫu phi…


Mỗi loại hành vi, sớm đã nói cho hắn biết, sự tình đã đến nông nỗi không thể lui được nữa!


Hắn sớm nên quyết định, sớm nên đứng ra bảo vệ người mình nên bảo vệ!


Nghĩ tới đây, đáy mắt Đoan vương hiện lên một tia lãnh trào: “Mẫu phi nói không sai, hành vi trước đó của bản thân không phải là thật quá ngu xuẩn sao?”


Đoan vương đi, đi, dĩ nhiên không tự chủ đi tới cửa Mục gia.



“Trần Tiêu bọn họ cũng đã đi rất xa rồi, sao ta lại đến nơi này?”


Vừa dứt lời, đại môn chợt mở rộng ra.


Mục Thiên Trù đang đứng ở cửa, nhìn thấy Đoan vương, giơ tay lên hành lễ: “Gặp qua Đoan vương điện hạ.”


“Vệ quốc công không cần đa lễ, ta chỉ là đi ngang qua, hiện tại liền đi.”


“Điện hạ, bên trong phủ có trà ngon, điện hạ tiến đến uống một ngụm chứ?”


Đoan vương hơi sửng sờ, lập tức tung người xuống ngựa: “Quấy rối Vệ quốc công rồi.”


“Điện hạ khách khí.”


Trong chính sảnh, Chu quản gia dâng trà, sau đó chậm rãi lui xuống.


“Điện hạ, Trần Tiêu rời kinh, cơ thể của ta cũng không tiện, cho nên, ta muốn hướng hoàng thượng đưa ra yêu cầu từ quan, ly khai kinh thành, đến phía nam khí hậu ấm áp thích hợp tĩnh dưỡng.”


“Vệ quốc công, thân thể của người?”



Bookwaves.com.vn

“Mặc dù là điều dưỡng tốt, có thể chống một hai ba năm cũng không tệ, cả đời này của ta, nửa đời trên ngựa chiến, đợi được Dật Chi lớn lên, cho rằng có thể giao tất cả gánh nặng cho hắn, nhưng Dật Chi không tranh khí, sau cùng chết trận ở chiến trường… cho nên, ta lại không thể không chống. Chống đến bây giờ, thực tại hơi mệt chút. Nên, muốn nói với điện hạ một tiếng, không thể làm càng nhiều chuyện hơn cho điện hạ nữa.”


“Người đã làm rất nhiều vì Đại An triều.”


“Điện hạ không trách tội là tốt rồi, vậy ngày mai ta sẽ đưa sổ con cho hoàng thượng.”


“Ân.” Đoan vương uống nửa chun trà, ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa, “Đột nhiên cảm thấy trong phủ an tĩnh rất nhiều.”


“Còn không phải sao?” Mục Thiên Trù hiện lên một tia cô đơn, “Vân Noãn vừa đi, nguyên bản một mảnh sinh cơ trong chớp mắt Mục gia biến thành cánh đồng hoang vu, dĩ nhiên là an tĩnh rồi.”


Đoan vương lại ngồi một hồi, yên lặng uống trà xong, mới đứng dậy cáo từ.


Ngày thứ hai, Mục Thiên Trù đưa sổ con cáo lão hồi hương lên, lại bị hoàng thượng bác bỏ.


Lại qua hai ngày, Mục Thiên Trù lần thứ hai đưa sổ con, tại triều đường bởi vì thân thể không nhịn được ho khan đầy mặt đỏ bừng, hoàng thượng tuyên thái y kiểm tra, sau đó như trước bác bỏ thỉnh cầu của hắn.


Ngày thứ sáu, Mục Thiên Trù bệnh nặng khó có thể đứng dậy, sai người lần thứ hai đưa sổ con đến trước mặt hoàng thượng, nhưng hoàng thượng vẫn không có đồng ý.



Cho đến lúc này, Đoan vương mới phát hiện thái độ của phụ hoàng mình có chút kỳ quái.


Sau khi hạ triều, hoàng thượng như trước đi Lãm Nguyệt cung, Đoan vương đi tới Hạo Nguyệt hiên gặp mặt mẫu phi.


“Mẫu phi, động tĩnh tiền triều người đều nghe được rồi chứ?”


“Huyên phí phí dương dương, muốn nói nghe không được đều khó.”


“Mẫu phi, người nói vì sao phụ hoàng vẫn không đồng ý Vệ quốc công cáo lão hồi hương? Phụ hoàng phân minh đã sớm tâm tồn nghi kỵ với Mục gia, chèn ép bằng mọi cách, hôm nay Vệ quốc công chỉ là muốn bảo dưỡng tuổi thọ, không còn sống được bao lâu nữa, nếu đã không có quan hệ gì triều đình nữa, vì sao phụ hoàng còn không thả người chứ?”


“Bởi vì Mục Trần Tiêu ở trên chiến trường.” Hiền phi ngồi ở trên ghế uống từ từ uống trà, nghe được lời Đoan vương nói, thần sắc không gợn sóng không sợ hãi.


“Cái gì?” Đoan vương nhíu chặt mi tâm.


“Ninh Từ, ngươi đã muốn tiến thêm một bước, như vậy thì phải đứng ở trên góc độ của một đế vương để tự định giá mấy vấn đề này. Hôm nay Mục Trần Tiêu ở trên chiến trường, trước đó đã chịu qua nhiều lần bị bức hại, ai biết trong lòng hắn nghĩ thế nào? Nếu như Mục Thiên Trù rời triều đình, như vậy phụ hoàng ngươi lấy cái gì để dùng thế lực bắt ép Mục Trần Tiêu?”


“Cái gì gọi là dùng thế lực bắt ép? Trần Tiêu chính là tướng quân, hắn ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái, phía sau nên bảo vệ gia quyến nhà của hắn, đối xử tử tế với người nhà hắn, làm sao có thể sử dụng cái từ dùng thế lực bắt ép này chứ?”


Bookwaves.com.vn

“Ngươi nhìn phụ hoàng ngươi quá thiện lương, Ninh Từ, ngươi tin không? Lần thứ hai Mục Trần Tiêu trở về kinh thành, là ngày cả Mục gia bị diệt.”


Ninh Từ nhíu chặt mi tâm: “Không có khả năng.”



“Ở trên chiến trường nếu là thua, đám người tam hoàng tử sẽ đẩy hết tất cả nguyên nhân thất bại lên trên người Mục Trần Tiêu, ai bảo hắn thân là người tàn tật lại kiên trì muốn ra chiến trường cậy mạnh chứ? Nguyên nhân dẫn đến thất bại lớn nhất chính là hắn.”


Sắc mặt của Ninh Từ hết sức khó coi: “Ta tin tưởng Trần Tiêu, dù cho hắn vô pháp xông ra trước như xưa nữa, bằng vào tâm trí và mưu kế của hắn, cũng nhất định có thể đánh bại Tây Khương, chỉ cần có thể thắng, mưu kế của đám người tam hoàng tử không đáng để lo.”


“Tam hoàng tử là không đáng để lo, nhưng ngươi cân nhắc qua phụ hoàng ngươi chưa? Chân của Mục Trần Tiêu sao lại biến thành hiện tại bộ dáng, trong lòng ngươi nhất thanh nhị sở. Nếu như hắn thân là một người tàn tật, vẫn như cũ có thể lập được chiến công hiển hách, ngươi cảm thấy phụ hoàng ngươi còn dung hắn sao?”


“Trần Tiêu trung tâm như một với triều đình, vì sao không tha?”


“Mục Trần Tiêu là trung tâm với triều đình, nhưng không có chút oán hận nào với hoàng thượng sao? Dù cho hắn không có, bằng vào tính cách đa nghi của phụ hoàng ngươi, hắn sẽ tin sao? Người làm chuyện xấu, luôn luôn càng nghĩ càng chột dạ, một khi Mục Trần Tiêu lập công lần nữa, thanh danh và uy vọng của hắn sẽ một lần nữa khôi phục lại như trước, thậm chí càng sâu hơn trước. Sao phụ hoàng ngươi có thể lưu hắn lại chứ?”


Đoan vương mạnh giơ tay lên đỡ trán, chỉ cảm thấy hàn ý trong lòng không ngừng dâng lên: “Trách không được lúc Trần Tiêu rời đi hỏi ta, có tin hắn trung tâm với Đại An triều hay không… Nguyên lai trong lòng hắn đã sớm có suy đoán, nhưng ta lại chưa từng nghĩ những thứ này, lúc ta quấn quýt phụ tử hiếu đễ, hắn thậm chí đã làm xong chuẩn bị hy sinh…”


Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Đoan vương hiện lên một tia u quang: “Mẫu phi, ta cảm thấy phụ hoàng cần phải nghỉ ngơi rồi.”


Khóe môi của hiền phi hiện lên một tia tiếu ý: “Ngươi có ý nghĩ như vậy, cũng có thể đi gặp trưởng công chúa một lần.”


“Trưởng công chúa?”


“Mặc dù trưởng công chúa không ở triều đình nhiều năm, nhưng là triều đình, rất nhiều cựu thần đều đã từng được ân huệ của nàng, căn cơ của ngươi ở trong triều đình bạc nhược, cần phải có người ủng hộ, những cựu thần này là lực lượng kiên định nhất.”


“Mẫu phi, có phải người sớm đã có tâm tư như thế hay không?”


Hiền phi bưng trà trản hơi dừng lại một chút: “Ninh Từ, nếu như phụ hoàng ngươi không có tâm tư nghi kỵ như vậy, nếu như mấy huynh đệ của ngươi có thể khoan dung độ lượng một ít, ta cái gì cũng sẽ không làm. Nhưng hôm nay, ta không thể không vì mình, mưu cầu cho ngươi một con đường sống. Huống chi, lúc này còn có Vân Noãn, nàng là hài tử của Ngưng tỷ tỷ lưu lại, Ngưng tỷ tỷ bảo vệ toàn tộc ta, nếu ta để một hài tử của nàng đều không che chở được, ta đây uổng công sống nhiều năm như vậy!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận