CHƯƠNG 659: ĐẾN BIÊN CẢNH
Dịch giả: Luna Wong
Lúc này đây ám sát qua đi, Tây Khương bên kia biết thủ đoạn ám sát vô dụng với Mục Trần Tiêu, kế tiếp liền không có cho người tới nữa.
Lại đi về phía trước hai ngày, rốt cục thấy được Đồ Hòa thành của biên cảnh.
Gió lạnh trận trận kéo tới, gió lãnh ngạnh phảng phất như lưỡi dao nho nhỏ sắc bén, một khi thổi qua, liền có thể lưu lại từng vết tích trên thân thể.
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nháy mắt một cái, khóe môi hơi dương lên: “Khi còn bé đi theo tam gia gia đã tới biên cảnh một lần, khi đó là mùa hè, chỉ cảm thấy trời cao khí sảng thập phần thư thích, không nghĩ tới lần thứ hai qua đây, còn chưa bắt đầu mùa đông, thời tiết này đã là một mảnh giá lạnh.”
Mục Trần Tiêu hơi đưa tay ra, gió lạnh chảy qua đầu ngón tay: “Lần đầu tiên ta ra chiến trường, liền cảm thấy thành trì và binh tướng nơi này đều đặc biệt lãnh ngạnh, thậm chí đến gió cũng không mang theo chút nào mềm mại, nhưng sau này ở chỗ này thời gian dài, lại cảm thấy, nó vốn nên có bộ dáng như thế.”
Đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu đi ra trước, mang người tới dưới thành lâu.
Tới gần cửa thành, Úc Khoảnh vốn định tiến lên gọi binh sĩ mở rộng cửa, lại không nghĩ rằng cửa thành mở rộng ra, có tướng lĩnh mang người tiền tới đón tiếp.
Thấy rõ ràng người cầm đầu kia, Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ: “Thẩm Cửu Mạch?”
Cước bộ của Thẩm Cửu Mạch hơi ngừng, đường nhìn rất nhanh dời khỏi trên người Hứa Vân Noãn, tiến lên hành lễ với Mục Trần Tiêu: “Phó tướng Thẩm Cửu Mạch bái kiến Mục tướng quân.”
Thần sắc của Mục Trần Tiêu nghiêm túc: “Đứng dậy, vào thành!”
Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu đi vào cửa thành, ngay sau đó liền nghe được từng đợt tiếng la nóng bỏng: “Mục tướng quân, mọi người mau nhìn, là Mục tướng quân!”
“Thật tốt quá, Mục tướng quân tới rồi, chúng ta được cứu rồi!”
“Lão Thiên có mắt, cuối cùng đưa Mục tướng quân tới.”
Rất nhiều bách tính nảy lên đầu đường, quỳ xuống đất không ngừng hành lễ với Mục Trần Tiêu.
Bọn họ không thèm để ý Mục Trần Tiêu là cưỡi tuấn mã, hay là đang ngồi xe lăn, bọn họ chỉ biết là Mục tướng quân bảo vệ biên cảnh bình yên nhiều năm, chỉ cần có hắn ở, cho dù Tây Khương là đem hết toàn lực, cũng không dám xâm phạm Đại An triều.”
Mục Trần Tiêu quay bách tính khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì, một đường trực tiếp vào quân doanh.
Bookwaves.com.vn
Đông đảo tướng lĩnh đều ra nghênh tiếp, binh lính nguyên bản tản mạn đứng ở chung quanh doanh trướng cũng liền vội đứng thẳng người, trên mặt tràn đầy một mảnh co quắp và khẩn trương: “Bái kiến tướng quân.”
“Mục tướng quân…”
Từng tiếng hành lễ, từng người một chào người xẹt qua trước mắt Hứa Vân Noãn, không không để nàng hơi ngây người, tuy rằng những người trước mắt cũng không có nhiều lời, nhưng nhìn từ lời nói việc làm và thần thái của bọn họ, Mục Trần Tiêu ở trong lòng bọn họ có tuyệt đối địa vị và uy nghiêm.
Mục Trần Tiêu một đường tiến nhập soái doanh: “Tam hoàng tử điện hạ đâu?”
Thẩm Cửu Mạch tiến lên đáp lời: “Hồi bẩm tướng quân, An vương điện hạ lúc này đang ở trong doanh trướng nghỉ ngơi.”
“Bẩm bao chuyện đã xảy ra gần đây trong đại quân cho ta, chuyện quan trọng vô cự tế, không thể có chút sơ hở.”
“Vâng.”
Thẩm Cửu Mạch trầm giọng trả lời: “… Vừa mới bắt đầu chiến sự thuận lợi, An vương điện hạ bắt hai danh tướng lĩnh Tây Khương làm tù binh, còn nghĩ đuổi quân giặc Tây Khương ly khai biên cảnh, sau đó điện hạ bắt đầu chỉnh đốn quân quy, một lần nữa an bài chức quyền lĩnh binh, một lần nữa phân hoá binh sĩ, do bất đồng tướng lĩnh thay phiên chỉ huy, như vậy tới nay, rất nhiều tướng lĩnh cũng không biết năng lực cụ thể của binh tướng dưới tay, thế cho nên quân lệnh bắt đầu xuất hiện trì trệ…”
Hứa Vân Noãn nhíu nhíu mày: Tam hoàng tử an bài như vậy, là muốn làm cái gì?
Tướng lĩnh lĩnh binh trong đại quân tuyệt đối có quyền chỉ huy binh sĩ dưới quyền, một tướng lãnh giỏi có thể cho binh dưới tay thêm chút cơ hội sống sót, luân phiên thay đổi như vậy, rất có thể sẽ tạo thành quẫn cảnh tướng chẳng biết binh, binh chẳng biết tướng, thế cho nên không thể phát huy tốt tất cả năng lực của binh sĩ.
“Sau khi các tướng lĩnh phát hiện không thích hợp, liền hồi bẩm việc này với An vương điện hạ, điện hạ lại kiên trì qua một đoạn thời gian mới nói, lúc này Tây Khương lần thứ hai đến phạm, tướng lĩnh quân ta vội vã chống đỡ, lại phát hiện lúc này đây chiến lực của Tây Khương tựa hồ có điều suy giảm hơn mấy lần trước, trong quân có tướng lĩnh nghi ngờ đây là quỷ kế của Tây Khương, nhưng tam hoàng tử điện hạ lại phái người thừa thắng xông lên, bắt gần hai vạn quân địch Tây Khương làm tù binh.”
Nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong quân, trong ánh mắt Thẩm Cửu Mạch hiện lên một tia trầm trọng.
“An vương điện hạ cực kỳ cao hứng, không để ý tướng lĩnh trong quân phản đối, cố ý thực hành chính sách chiêu an quân địch Tây Khương, không chỉ có không có chút nghiêm phạt nào, còn muốn dời một bộ phận quân lương ra cho quân địch Tây Khương, chẳng ai nghĩ tới, sau khi những quân giặc kia ăn uống no đủ, liền phát sinh phản loạn nội ứng ngoại hợp với đại quân Tây Khương, để bên ta hai mặt thụ địch… Chuyện về sau, tướng quân hẳn là đều biết.”
Bookwaves.com.vn
“Gọi tất cả tướng lĩnh đến, bổn tướng có lời muốn hỏi.”
Thẩm Cửu Mạch vội vã lên tiếng trả lời: “Vâng.”
Mục Trần Tiêu nâng mắt: “Nhớ kỹ, là tất cả tướng lĩnh.”
Thẩm Cửu Mạch hơi sửng sờ, lập tức ánh mắt động một cái: “Ý của tướng quân là, An vương điện hạ cũng phải kêu đến?”
“Lẽ nào hắn không phải tướng lĩnh trong quân sao?”
“Vâng, thuộc hạ minh bạch.”
Hứa Vân Noãn nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng rời đi của Thẩm Cửu Mạch, nhãn thần hơi giật giật: Vị Thẩm gia đại công tử này trái lại thay đổi rất nhiều, cả người đều trầm tĩnh.
Rất nhanh, hơn mười tướng lĩnh bị gọi vào doanh trướng.
Tam hoàng tử được người đỡ tiến vào màn cửa, thấy Mục Trần Tiêu, nét mặt lập tức mang theo tiếu ý ôn nhã, chỉ là lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, thân hình gầy gò, để nụ cười trên mặt hắn sinh ra vài phần dối trá: “Mục tướng quân, ngươi rốt cuộc đã tới… Có tướng quân ở, biên cảnh của Đại An triều ta nhất định có thể phòng thủ kiên cố.”
Mục Trần Tiêu không có đứng dậy hành lễ, thậm chí nét mặt cũng không có thần sắc dư thừa: “Chư vị tướng lĩnh ngồi xuống, báo tình huống trong quân lên.”
“Vâng.”
Ở trong những người tiến nhập doanh trướng, có ba người chính là trong Xuất Trần thập tam vệ, bọn họ đáp lời Mục Trần Tiêu càng có thể đánh trúng chỗ yếu hại, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt tình huống quân bị, lương thảo, binh sĩ trong quân hiện nay.
“Tướng quân… Lần này giao chiến, đại quân bên ta cộng tổn thất gần năm nghìn người, còn có mấy nghìn người thương thế nghiêm trọng…”
“Danh sách binh tướng hy sinh có công tác thống kê không?”
“Nhân số quá nhiều, còn chưa thống kê xong.” Tướng lĩnh đáp lời nhìn thoáng qua tam hoàng tử, thanh âm trầm trầm nói.
“Đến tột cùng là chưa thống kê xong, hay là căn bản cũng chưa có bắt đầu công tác thống kê?”
Tướng lĩnh cắn răng, phác thông một tiếng quỳ ở trên mặt đất: “Thỉnh tướng quân thứ tội.”
“Xem ra là cái sau rồi, triều đình có quy định, tướng lĩnh hi sinh phải công tác thống kê thành danh sách, để tiện đến trấn an gia thuộc của hắn. Hôm nay có nhiều binh tướng chết trận sa trường như vậy, vô pháp thu liễm hài cốt cho bọn họ, đưa trở về quên cũng thôi, thậm chí ngay cả danh sách cũng không có thống kê, kể từ đó, để những binh sĩ đấu tranh anh dũng nghĩ thế nào?”
Trong mắt Mục Trần Tiêu hàm chứa một cổ lửa giận.
Tam hoàng tử mở miệng nói rằng: “Mục tướng quân, những binh tương kia đã hi sinh, sau đó chậm chậm thống kê là được, lúc này vẫn là mau sớm khu trục quân địch Tây Khương trọng yếu hơn, dù sao phụ hoàng còn ở kinh thành bên kia chờ đó, triều đình cũng cần một tin chiến thắng.”
“Cho nên nói, không có thống kê danh sách những tướng lĩnh hi sinh, là chủ ý của điện hạ?”
Tam hoàng tử hơi dừng lại một chút, chuyện này thật là hắn phân phó, cho nên muốn giấu cũng không giấu được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Phải.”