Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 660: HOÀNG TỬ THÌ SAO? ĐÁNH KHÔNG LẦM


Dịch giả: Luna Wong


Ánh mắt của Mục Trần Tiêu thẳng tắp nhìn về tam hoàng tử: “Tam hoàng tử điện hạ, quy định trong quân thường xuyên thay đổi, nhưng đối với việc tận lực trấn an binh tướng hi sinh trong quân lại chưa từng thay đổi, cử động này của điện hạ, chẳng phải là rét lạnh lòng của các chiến sĩ sao?”


Mi tâm của tam hoàng tử khẽ nhíu một cái: “Mục tướng quân, điểm này thật là ta suy nghĩ không chu toàn.”


“Đây không phải là vấn đề suy nghĩ chu không chu toàn, mà là vấn đề dám làm trái quân lệnh.” Thần sắc của Mục Trần Tiêu nghiêm túc.


Sắc mặt của tam hoàng tử trở nên có chút khó coi: “Mục tướng quân, ta đã được phụ hoàng phong làm An vương, ngươi lại cứ gọi tam hoàng tử, có phải có điều bất kính với bổn vương hay không?”


Trong ánh mắt Hứa Vân Noãn hiện lên một tia lãnh ý, nếu như không phải lo lắng nhiều người ở đây, nàng đều muốn vẩy thuốc bột lên trên mặt của tam hoàng tử, bất quá dưới mắt nàng cũng không tiện lên tiếng, để tránh khỏi phá hủy uy nghiêm của Trần Tiêu.


“Trước khi ta rời kinh, hoàng thượng đã hạ lệnh, miễn phong hào An vương của ngươi, nên xưng ngươi một câu tam hoàng tử điện hạ có lỗi gì? Hơn nữa hoàng thượng hạ chỉ, sau khi đi tới biên cảnh, bổn tướng có quyền thống lĩnh tuyệt đối đại quân biên cảnh tuyệt đối, điện hạ là có bất mãn với ý chỉ của hoàng thượng?”


Sắc mặt của tam hoàng tử hơi trắng, quả thực rất nhanh trấn định lại: Lúc này đây biên cảnh đại bại, phụ hoàng trong cơn tức giận đích xác có thể bãi miễn phong hào vương gia của hắn.


“Thì ra là thế, ta tự nhiên sẽ không có bất mãn với phụ hoàng.”


“Nếu điện hạ không có chỗ bất mãn, như vậy thì đến đây lãnh phạt đi.”


“Cái gì?” Trong ánh mắt tam hoàng tử hiện lên một tia không dám tin tưởng.



Mục Trần Tiêu lạnh giọng mở miệng: “Vi phạm quân lệnh, dĩ nhiên là nên lãnh phạt, người đến, dẫn tam hoàng tử điện hạ đi, trượng trách ba mươi.”


Tam hoàng tử mạnh mở to hai mắt, không thể tin được Mục Trần Tiêu, lại không nể mặt như vậy: “Mục tướng quân, ngươi đã nghĩ kỹ!”


Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu hắn làm sao dám? Bất luận nói thế nào đi nữa, hắn cũng là đường đường hoàng tử, ngoại trừ phụ hoàng, ai dám tùy ý định tội cho hắn?


“Trên chiến trường, chỉ có tướng lĩnh và quân tốt, không có tam hoàng tử! Người đến, dẫn đi.”


Tướng lĩnh trong doanh trướng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám lập tức động thủ.


Tam hoàng tử lạnh lùng cười, trong lòng đã nhận định Mục Trần Tiêu dám nói như vậy, nhất định là Ninh Từ làm chỗ dựa cho hắn: “Mục tướng quân, ngươi cũng quá xem trọng mình rồi! Coi như là đại ca tới, cũng không dám phạt ta không chút kiêng kỵ như vậy!”


Hắn còn chưa dứt lời, liền cảm thấy đầu gối của mình bị người đạp một cước, ngay sau đó cánh tay bị người kiềm chế, trực tiếp kéo ra ngoài doanh trướng!


Trong lòng tam hoàng tử tràn đầy khiếp sợ: “Buông ra, các ngươi làm sao dám?”


Người động thủ tự nhiên là thuộc Xuất Trần thập tam vệ của Mục Trần Tiêu rồi, bọn họ không thèm để ý cái gì hoàng tử với không hoàng tử, chỉ biết là Mục Trần Tiêu mới chủ tử thật sự.


Tam hoàng tử bị bắt ra bên ngoài doanh trướng, rất nhanh liền đưa tới chú ý của rất nhiều binh sĩ.


“Đó là An vương điện hạ?”



“Đây là thế nào?”


Đợi được tam hoàng tử bị đè xuống đất bắt đầu trượng trách, rất nhiều binh sĩ không dám tin trợn to hai mắt.


“Đây…”


Bản thân tam hoàng tử đã có thương, lúc này bất quá bị đánh vài cái, nhất thời mồ hôi lạnh trận trận, vết thương trên cánh tay còn chưa hoàn toàn khép lại cũng thấm ra tiên huyết nhàn nhạt.


Thẩm Cửu Mạch mang người ra doanh trướng, lập tức bắt đầu công tác thống kê danh sách tướng sĩ hy sinh trước đó.


Đông đảo binh sĩ dần dần phục hồi lại tinh thần, ngay sau đó tiếng khóc đè nén dần dần vang lên.


Đối với binh sĩ biên cảnh mà nói, bọn họ ở trên chiến trường ma luyện hồi lâu, rất nhiều người không sợ chết, bởi vì trong lòng minh bạch, bọn họ chết, lại có thể hộ biên cảnh an ổn, gia nước hòa bình, nhưng tam hoàng tử đến, để cho bọn họ minh bạch, rất nhiều người chết không có chút nào ý nghĩa.


Bọn họ liều mạng ẩu đả, vẫn như cũ để biên cảnh thất thủ, thậm chí chết rồi, người nhà đều không chiếm được chút trợ cấp nào, kể từ đó, quân tâm làm sao có thể không loạn?


Cũng may, Mục tướng quân tới rồi!


Tiếng khóc truyền vào doanh trướng, mặt của Mục Trần Tiêu trầm như nước nhìn mọi người.


“Các ngươi đều là tướng lĩnh lĩnh binh nhiều năm, dĩ nhiên tùy ý tam hoàng tử làm xằng làm bậy, toàn bộ đi xuống, mỗi người trượng trách hai mươi!”



“Vâng!”


Bookwaves.com.vn

Rất nhanh, bên ngoài soái doanh một loạt các tướng lĩnh nằm úp sấp, quân trượng hạ xuống, thanh âm nặng nề, bị đánh đau tướng lĩnh lại không dám lên tiếng, chặt chẽ cắn răng, nhưng trong lòng thì dị thường thống khoái!


Mục tướng quân tới, bọn họ có hi vọng thắng lợi! Rốt cục không cần nghe tam hoàng tử chỉ huy lung tung nữa, chỉ cần có thể hung hăng trả thù Tây Khương, bị đánh hai cái sợ cái gì? Đánh xong lĩnh binh nhấc đao ra chiến trường!


Mục Trần Tiêu chấp hành quân kỷ nghiêm túc, trong vòng năm ngày, trong quân diện mạo rực rỡ hẳn lên.


Tam hoàng tử bị mơ mơ màng màng tỉnh lại, thị vệ coi chừng bên người lập tức tiến lên: “Điện hạ tỉnh?”


“Bảo Mục Trần Tiêu tới gặp ta!”


Hai mắt của tam hoàng tử đỏ đậm, trước hắn bị thương chưa lành, bị trượng trách xong bởi Hứa Vân Noãn không cho chữa tốt, lúc này cả người nóng hổi, đến năng lực xoay người nhúc nhích cũng không có.


Thị vệ mặt lạnh đứng ở một bên, nét mặt không có chút tình tự nào, đáy mắt lại hiện lên một tia chán ghét: “Điện hạ, Mục tướng quân không tới được.”


“Hắn dám hạ lệnh trượng trách ta, cũng không dám đến đây gặp ta?”


“Điện hạ sai rồi, Mục tướng quân không phải là không dám, mà là không có thời gian.”


“Hắn bận cái gì?”


“Mục tướng quân đã mang người đi đánh quân địch Tây Khương!” Thị vệ nói đáy mắt hiện lên một vẻ tiếc nuối, nếu như không phải là bởi vì hắn bị lựa tới chiếu cố tam hoàng tử, hắn cũng có thể đi theo bên người tướng quân đấu tranh anh dũng.


Tam hoàng tử hung hăng cắn chặt hàm răng: Theo đạo lý mà nói, hắn nên mong mỏi trận chiến sự này có thể đạt được thắng lợi, nhưng vừa nghĩ tới dáng dấp không chút kiêng kỵ của Mục Trần Tiêu trước đó, hắn lại tư tâm chờ đợi Mục Trần Tiêu thảm bại.



Kể từ đó, mới có thể áp qua những chuyện ngu xuẩn hắn làm ở trên chiến trường.


Đáng tiếc trời không chiều lòng người, ban đêm, một trận tiếng hoan hô tận trời vang lên.


Tam hoàng tử bị chợt giật mình tỉnh giấc: “Làm sao vậy?”


“Mục tướng quân sai người tập kích đôi vận lương thảo của Tây Khương ở hậu phương, đại hoạch toàn thắng, quân doanh Tây Khương hôm nay loạn thành một đoàn!”


Con ngươi của tam hoàng tử chợt co rụt lại: Lúc này bất quá là một trận thắng nhỏ, lại làm cho đại quân biên cảnh tìm lại sĩ khí!


Hứa Vân Noãn đeo bao phục, theo sát bên người Mục Trần Tiêu, trong tay nắm bắt ngân châm cũng không có thả lỏng.


Ai dám thương tổn Mục Trần Tiêu, nàng để người đó biết cái gì gọi là kiến huyết phong hầu, một kích trí mạng!


Mục Trần Tiêu trả lời xong một tướng lĩnh sau cùng, hơi nghiên đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt mang theo hổ thẹn: “Vân Noãn, bồi ở bên cạnh ta có phải cực kỳ buồn chán hay không, ta để người mang nàng đi vòng vòng trong quân đội?”


“Mới không cần, ta muốn canh giữ ở bên cạnh ngươi, thời thời khắc khắc thưởng thức phong tư anh dũng vô địch của phu quân nhà ta.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng sủa, phu quân mình càng ngày càng soái, nàng muốn nhìn mãi, cái loại nhìn không đủ này.


Khóe môi của Mục Trần Tiêu khẽ nhếch: “Có nương tử bồi, trong lòng ta cũng an ổn.”


Hứa Vân Noãn nhìn trái phải một chút, phát hiện không có người bên ngoài ở, lập tức khom lưng hôn Mục Trần Tiêu một cái: “Phu quân nhanh chóng làm chính sự, ta muốn tới Tây Khương xem thử!”


“Được!” Nương tử nhà mình muốn xem, vậy sẽ phải nắm chặt thời gian.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận