Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 662: ĐẠI BIẾN THIÊN


Dịch giả: Luna Wong


Trưởng công chúa đứng ở bên giường, nhìn đế vương đã thùy thùy lão ai trên giường, nhãn thần bình tĩnh không có chút ba động nào, như đang nhìn một người xa lạ.


Hoàng đế không tự chủ được mở to hai mắt, chặt chẽ nhìn chằm chằm trưởng công chúa: “Ngươi không hận ta?”


“Có gì để hận?” Trưởng công chúa rũ đôi mắt xuống, “Đối với ngươi, hận đều có vẻ dư thừa, huống chi, hôm nay báo ứng của ngươi không phải đã tới rồi sao?”


“Ninh Du, ta là huynh trưởng của ngươi! Ngươi không thể hại ta!”


“Ta biết, ta đây cũng không dám quên, dù sao ngươi chính là dùng thân phận huynh trưởng ta, ở trên hôn lễ của ta, hại phu quân của ta, hủy cuộc đời của ta!”


Trong ánh mắt của hoàng đế hiện lên một tia sợ hãi, ngón tay chậm rãi lục lọi ở phía dưới gối đầu.


Ống tay áo của trưởng công chúa nhấc một cái, một thanh chủy thủ điêu khắc long văn ném vào trên áo ngủ bằng gấm trước người của hoàng đế.


“Hoàng huynh đang tìm cái này?”


“Ngươi… Ngươi chừng nào thì?”


Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, lập tức mở miệng nói: “Thân thể của hoàng huynh kém, thái y dặn dò tĩnh dưỡng cho tốt, nhưng đại sự triều đình không thể không có người chủ trì, cho nên, bổn cung đến hướng hoàng thượng thỉnh một ý chỉ, liền do Đoan vương điện hạ thay thế hoàng thượng lâm triều nghe chính.”


Hoàng đế mạnh mở to hai mắt: “Làm càn! Ngươi muốn giúp trứ nghịch tử Ninh Từ kia đoạt quyền?”



“Ninh Từ hiếu thuận, tính tình trung hậu, thái độ làm người chính trực, lại được thần tử trong triều ủng hộ, do hắn đã tới triêu nghe chính, có gì không thể?”


“Ngươi dám!”


Thần sắc của trưởng công chúa thanh lãnh: “Hoàng huynh, như ngươi vậy không có ý nghĩa. Bổn cung tới tìm ngươi, ngươi trái lại phối hợp, diễn một tiết mục thuận thuận lợi lợi không tốt sao? Lẽ nào hoàng huynh cứ muốn ta liên hợp với đám người hiền phi, Ninh Từ, cùng nhau bức bách, hoàng huynh mới nỡ ủy quyền sao? Sợ rằng thật đến khi đó, đế vị trong cung này của hoàng huynh sẽ hết sức khó xử đi?”


“Ngươi…” Sắc mặt hoàng đế thâm trầm, đáy mắt lại hiện lên một tia hoảng loạn, “Ngươi làm sao có thể?”


Trưởng công chúa giễu cợt nhìn thoáng qua đế vương trên giường, nhẹ nhàng bật cười một tiếng: “Xem ra hoàng huynh vẫn là nhớ triều cục, như vậy, bổn cung đi truyền khẩu dụ.”


Bookwaves.com.vn

“Không, trẫm không có đồng ý gì cả!”


Trưởng công chúa nhìn về phía cung nhân một bên, lạnh giọng phân phó nói: “Hoàng thượng cần phải tĩnh dưỡng, không có mệnh lệnh của bổn cung và hiền phi, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần hoàng thượng, để tránh khỏi quấy rầy thánh thể an khang.”


“Vâng.”


“Ninh Du! Ngươi đứng lại đó cho ta!”


Cửa điện nặng nề bị giam bế, che lại tiếng la vô lực của đế vương.


Ngoài điện, Đoan vương đứng ở dưới bậc thang, sắc mặt hết sức nghiêm túc, trầm trọng.



“Gặp qua cô cô.”


“Phụ hoàng ngươi đã đồng ý ngươi lâm triều nghe chính, nhanh đi chủ trì triều cục đi.”

“Cô cô, thân thể của phụ hoàng…”


“Hoàng thượng cần phải tĩnh dưỡng, Đại An triều đồng dạng cần phải tĩnh dưỡng, Ninh Từ, ngươi sẽ không để cho chúng ta thất vọng chứ?” Ánh mắt của trưởng công chúa thâm trầm.


Đoan vương quỳ xuống đất: “Thỉnh cô cô yên tâm, Ninh Từ nhất định sẽ không cô phụ chờ mong của cô cô cùng với mọi người.”


“Tốt.”


Đế vương bệnh nặng, tam hoàng tử bỏ mình, Đoan vương lâm triều, trong khoảng thời gian ngắn, một loạt biến cố trong chớp mắt để trời của Đại An triều thay đổi.


Trên triều đình mọi người kinh hồn táng đảm, nhất là phe cánh của tam hoàng tử, cả ngày hoảng sợ cực kỳ, duy chỉ có biên cảnh, tin chiến thắng không ngừng.


Mục Trần Tiêu suất lĩnh quân đội Đại An triều, chiến thắng liên tiếp, lần này thực sự đuổi đại quân Tây Khương ra hơn ba mươi dặm.


Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng không nghĩ tới quan viên triều đình lại lo lắng khủng khiếp, không ngừng có người lên sổ con, yêu cầu hoàng thượng hạ chỉ, triệu hồi Mục Trần Tiêu.


Trong Lãm Nguyệt hiên, hiền phi phân phó Yên Tiêu: “Hoàng thượng thích đổi song sinh tử Đông Man vương phi hiến lên, ngươi đưa các nàng qua, để cho các nàng phụng dưỡng hoàng thượng cho tốt.”


Ngồi ở một bên Đoan vương nghe nói như thế, nhãn thần hơi run lên: “Mẫu phi, Cẩm tần và Tú tần kia không để ý đến sức khỏe của phụ hoàng, một mặt chỉ biết mị thượng lấy lòng, có cần trực tiếp xử trí hay không?”



“Mị thượng lấy lòng cũng là vì có được quân tâm, ở trong hậu cung, không tính là tối kỵ gì, để cho các nàng đi đi. Hôm nay sao ngươi có thời gian qua đây, không phải nên để người xử lý hậu sự của tam hoàng tử sao?”


Đoan vương hơi rũ đôi mắt xuống: “Mẫu phi, biên cảnh lại có tin chiến thắng truyền đến.”


Thần sắc của hiền phi khẽ động: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Sao ngươi lại lo lắng khủng khiếp?”


“Mẫu phi, Trần Tiêu tựa hồ có ý định trực tiếp đánh hạ Tây Khương.”


“Đó cũng là mở rộng bản đồ của Đại An triều, triệt để giải quyết mối họa Tây Khương này, đồng dạng là chuyện tốt.” Hiền phi nhìn Đoan vương, trong thần sắc mang theo một tia không giải thích được, “Thế nào, ngươi không vui sao?”


“Mẫu phi, có thể đánh hạ Tây Khương, đổi lấy biên cảnh quanh năm an bình, ta tự nhiên vui vẻ.”


“Thế không phải là được rồi sao?”


“Nhưng ta luôn cảm thấy, lúc này đây Trần Tiêu có chút không giống, hình như…”


Hiền phi rũ đôi mắt xuống: “Ngươi hoài nghi Mục Trần Tiêu?”


Bookwaves.com.vn

“Không phải, ta làm sao sẽ hoài nghi hắn chứ? Ta chỉ là có loại cảm giác, hình như hắn không muốn trở lại nữa.” Trong ánh mắt của Đoan vương mang theo thất lạc, “Ta cũng không biết tại sao mình sẽ có ý nghĩ như vậy, chính là cảm giác không rõ như vậy.”


“Ninh Từ, sự tình cần làm từng chuyện một, vẫn là suy nghĩ trước mắt đi.”


“Được.”


Đoan vương bắt đầu trọng chỉnh triều cục, hắn ở phương diện này có thật nhiều khiếm khuyết, cho nên càng lo lắng hết lòng, không dám có chút thả lỏng.


Các quan viên trong triều đình hầu như thầm chấp nhận Đoan vương sẽ trở thành đế vương nhiệm kỳ tiếp theo, làm việc liền đặc biệt nơm nớp lo sợ, dù sao, tân quân kế vị, nhưng sẽ trắng trợn thanh lý triều cục một phen, bọn họ đều không muốn bị đào thải.



Lúc mọi người ở đây tự định giá lúc nào Đoan vương sẽ đăng cơ, một đạo tấu chương của Thẩm Thanh ở triều đường nhấc lên sóng to gió lớn.


Hồi lâu không có vào triều sắc mặt Thẩm Thanh trắng bệch, hành động mang theo một tia âm trầm: “Thần gặp qua Đoan vương điện hạ.”


“Thẩm đại nhân không phải ở nhà tĩnh dưỡng sao? Sao hôm nay vào trong cung thế?”


“Vi thần có một việc, cần để cho điện hạ và chư vị quan viên các đồng liêu nghe thử.”


“Chuyện gì?”


Thẩm Thanh nâng đôi mắt lên, đáy mắt mang theo vẻ điên cuồng: “Nguyên nhân chân chính của cái chết của tam hoàng tử điện hạ, cùng với bí mật Mục gia giấu nhiều năm qua!”


Lúc này đại thế của triều cục đã mất, tam hoàng tử vừa chết, Thẩm gia không có đường lui nữa, huống chi còn có một Hứa Vân Noãn lúc nào cũng hận không thể để Thẩm gia chết sạch!


Nhưng hắn không cam lòng, hắn không cam lòng tâm huyết nhiều năm cứ chảy về biển đông như vậy, cho nên, dù biết rõ một con đường chết, hắn cũng muốn tìm thêm mấy người làm đệm lưng!


Nhãn thần của Đoan vương nhất lệ: “Thẩm Thanh, hồ ngôn loạn ngữ là phải trả giá thật lớn!”


“Điện hạ, tam hoàng tử là thân huynh đệ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không quan tâm nguyên nhân chân chính của cái chết của hắn sao? Còn có Mục gia, nhiều năm như vậy, Mục Thiên Trù lừa tất cả mọi người thật thảm!”


“Thẩm Thanh, trong triều đình, không cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ, lui ra!” Đoan vương trực giác trong này không đúng, lập tức nghiêm túc quát lớn Thẩm Thanh.


“Nếu như trẫm muốn để hắn nói thì sao?” Một thân hư nhược hoàng đế bị cung nhân đỡ đi vào cửa điện.


Con ngươi của Đoan vương run lên bần bật: “Phụ hoàng, sao người lại tới?”


Hắn đứng dậy hành lễ, ánh mắt thấy trưởng công chúa ngoài điện đưa mắt nhìn đế vương tiến nhập đại điện.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận