Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 664: ĐẠI KẾT CỤC – NHANH LÊN, CÓ THỂ ĐỘNG PHÒNG RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Đế vương ngất, trong triều đình nhất thời một mảnh khủng hoảng.


“Hoàng thượng! Hoàng thượng…”


Ninh Từ lạnh giọng mở miệng: “Chư vị đại nhân, phụ hoàng cần phải tĩnh dưỡng, các ngươi không nên quấy rầy hắn, lúc này, thân thể của phụ hoàng trọng yếu nhất, nếu bởi vì vị đại nhân nào quấy nhiễu mà vô pháp khang phục, tội này sợ rằng không ai gánh nổi.”


Trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu mới có người chậm rãi đứng ra: “Điện hạ nói phải, hoàng thượng cần phải tĩnh dưỡng.”


Ngay sau đó, rất nhiều cựu thần tỏ thái độ, quan viên còn lại sau cùng lựa chọn theo.


Trời của Đại An triều lúc này triệt để thay đổi rồi.


Ninh Từ gật đầu: “Mẫu phi, người mang theo phụ hoàng về nghỉ ngơi đi.”


“Được.”


Hiền phi sai người đỡ đế vương đi ra cung điện, trưởng công chúa nhìn về phía Ninh Từ: “Đoan vương điện hạ, vừa rồi Thẩm Thanh nói ngươi cũng có nghe, liên quan đến Tần Mộ Vũ thủ lĩnh cùng với chúng tướng dưới trướng hắn thẩm lí và phán quyết năm đó đều có không thích hợp, điện hạ dự định xử trí như thế nào?”


“Chuyện này ta sẽ tỉ mỉ thẩm vấn.”


“Về phần tội danh của Tần thủ lĩnh và đám người Hứa Mặc thì sao?” Trong ánh mắt trưởng công chúa ép gần.


“Thẩm hỏi rõ, có công thưởng, có tội phạt!”



“Được!” Nét mặt trưởng công chúa sinh ra một phần tiếu ý, “Vậy bổn cung trở về đi thăm hoàng huynh.”


“Cung tiễn hoàng cô cô.”


Thân thế của Mục Trần Tiêu chợt bị vạch ra, mọi người trên triều đình lại giữ kín như bưng.


Đoan vương triển khai điều tra, rất nhanh liền thẩm hỏi rõ án tình năm đó.


Đoan vương cẩn thận viết thư, sai người suốt đêm đưa đi biên cảnh.


Lúc này doanh trướng biên cảnh, ánh mắt của Hứa Vân Noãn khẩn trương nhìn Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu… Ngươi… Ngươi đừng sợ, lần đầu tiên không đứng nổi cũng không sao.”


Mục Trần Tiêu nắm thật chặt tay vịn xe lăn, thoáng cố sức, chậm rãi đứng lên.


Hô hấp của Hứa Vân Noãn đều dừng lại, mắt không nháy một cái nhìn qua.


Mục Trần Tiêu chậm rãi cất bước chân, chậm chạp đi ra phía trước một bước.


Hứa Vân Noãn trực tiếp nhào tới, một chút đụng Mục Trần Tiêu phải ngã nhào về phía sau, một chút ngồi về xe lăn.


“Vân Noãn.”


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn vội vã đứng lên: “Ai nha, chân của ngươi không có sao chứ? Có đau hay không? Đều tại ta, quá mức lỗ mãng.”


“Không sao.” Trong lòng Mục Trần Tiêu đồng dạng kích động, hắn chặt chẽ ôm lấy Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy trong lòng nở ra.



Trong lòng Hứa Vân Noãn vui mừng vô hạn: “Trần Tiêu, chân của ngươi được rồi, ngươi có thể đứng dậy, ngươi rốt cục không cần mỗi ngày không vui nữa!”


“Đúng vậy, ta có thể đứng lên rồi, có cơ hội cùng nàng đi khắp chỗ nào nàng muốn đi.”


“Ân ân.”


Hứa Vân Noãn cười, viền mắt đột nhiên có chút lên men: “Thật tốt quá.”


“Đúng vậy, thật tốt quá.”


Mục Trần Tiêu tạm thời che giấu tin tức mình có thể đứng lên, chỉ chỉ huy đại quân tiếp tục đẩy mạnh hướng về Tây Khương.


Nửa tháng, lấy được hai thành biên cảnh Tây Khương, một tháng, đại quân tiếp tục đẩy mạnh, lòng người Tây Khương bàng hoàng, thủ lĩnh Tây Khương bắt đầu cầu hoà.


Cầu hoà công văn đưa đến kinh thành, Đoan vương thấy được lại đè ép xuống, chậm chạp chưa có trả lời.


Một tháng sau, Tây Khương trực tiếp phái sứ thần, dâng lên rất nhiều lễ vật cầu hoà, triều đình cũng giống như trước, xuất hiện thanh âm chủ hòa , Đoan vương như trước chậm chạp không có gặp những người đó, bỏ mặc Tây Khương.


Hiền phi tìm tới, Đoan vương chợt phục hồi lại tinh thần, đứng dậy đón chào: “Mẫu phi, người đã tới.”


“Tây Khương bên kia cũng không biết lấy cách gì, tìm tới trên đầu bổn cung, muốn để bổn cung khuyên can ngươi một chút. Bổn cung lười quản bọn họ, bất quá lại cũng muốn hỏi ngươi, đối với Tây Khương bên kia chuẩn bị xử trí như thế nào?”


“Mẫu phi, ta không dự định quản, Trần Tiêu phải có quyết định của chính mình, thân là huynh đệ tốt, nên ủng hộ hắn.”


“Dù cho bắn đánh hạ toàn bộ Tây Khương?”


“Vâng, đó không phải là tốt hơn sao? Trần Tiêu nói qua, mặc kệ hắn làm cái gì, đều trung tâm như một với Đại An triều, ta tin tưởng hắn.” Ánh mắt của Đoan vương kiên định.



“Được.” Hiền phi mỉm cười.


Đoan vương kéo chuyện của Tây Khương, trọng thần trong triều lại bắt đầu thỉnh cầu Đoan vương kế vị trở thành tân quân.


Sau nhiều lần chối từ, Đoan vương mới gật đầu đồng ý, lễ bộ lập tức bắt đầu chuẩn bị đăng cơ đại điển.


Ba tháng sau, Mục Trần Tiêu suất lĩnh đại quân thẳng phá đô thành Tây Khươn, chiếm lĩnh toàn cảnh Tây Khương.


Lại qua một tháng, Đoan vương thỉnh phong cho đám người Tần Mộ Vũ, Hứa Mặc, thỉnh hoàng thượng phong thưởng bọn họ là công thần vì nước, hắn dẫn theo chúng thần một mực ở ngoài Dưỡng Di điện quỳ cả ngày, hoàng đế mới ở trên thánh chỉ đóng ấn tỳ, sau đó chiêu cáo thiên hạ.


Trải qua chuyện này, trạng huống thân thể của đế vương càng phát kém, năm ngày sau, băng hà.


Đoan vương tĩnh tâm giữ đạo hiếu, hờ hững với chuyện biện pháp xử trí Tây Khương thần tử trên triều đình hỏi.


Bookwaves.com.vn

Giữ đạo hiếu tháng ba, trước một ngày gần năm mới, Đoan vương chính thức đăng cơ.

Sau đó, ngày đầu tiên của năm mới, sửa quốc hiệu là Tề An nguyên niên.


Đoan vương đăng cơ vội vội vàng vàng, tuy rằng dân chúng ngoài ý muốn, nhưng lại không phản ứng bao lớn, bởi vì toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều đặt ở trên chuyển đổi lương loại.


Lương loại của Phúc Linh quận chúa tới mùa thu hoạch lớn, cây ăn quả cũng kết quả nhiều hơn những địa phương khác, vị đạo ngon, phàm là nơi trồng, không ai không biết danh tiếng của nàng, dù sao, tăng thu thêm một chút lương thực, có thể cứu sống thêm một người, lương thực chính là mạng, không có thể như vậy nói một chút mà thôi.


Sau khi Đoan vương lên ngôi, hạ đạo thánh chỉ thứ nhất, đó là phong Mục Trần Tiêu là Ngự An vương, trực tiếp chia Tây Khương cho hắn, thành một đất phong của hắn, đồng thời, phong nghĩa muội Phúc Linh quận chúa làm Phúc Linh trưởng công chúa, trả thổ địa, trang viên vốn là của nàng lại.


Đạo ý chỉ này vừa hạ, trên dưới triều đình khiếp sợ không thôi.


Hoàng thượng tin tưởng Mục Trần Tiêu như thế sao sao? Đây đều chưởng khống toàn bộ Tây Khương, hoàng thượng còn đại tứ phong thưởng, đây thật là…


Lúc thánh chỉ truyền tới biên cảnh, Mục Trần Tiêu nhìn thánh chỉ thật lâu không nói, nỗi lòng phá lệ phức tạp.



Hứa Vân Noãn tiến lên cầm tay hắn: “Trần Tiêu, Tây Khương có không ít chiến mã, chúng ta đưa qua một ít cho hoàng thượng, có được hay không? Thuận tiện cũng xem thổ địa của ta, sau đầu xuân sẽ trồng trọt, lương loại ta đích thân chọn lựa, mọc rất tốt! Còn có, ta nhớ gia gia và ngoại tổ mẫu, lễ mừng năm mới không có thể cùng nhau qua, bọn họ khẳng định nhớ chúng ta.”


Mục Trần Tiêu đưa tay ôm Hứa Vân Noãn vào lòng: “Được, chúng ta cùng nhau trở về.”


“Ân.”


Hứa Vân Noãn khiễng chân ôm cổ của Mục Trần Tiêu, lập tức có chút mất hứng: “Ngươi mau ngồi lại xe lăn, ta bây giờ muốn ôm cổ của ngươi đều không tiện.”


Mục Trần Tiêu khom người xuống, ôm cả người Hứa Vân Noãn vào trong ngực: “Bất cứ lúc nào đều tiện.”


Hứa Vân Noãn mạnh nhảy lên một cái.


Mục Trần Tiêu liền vội vàng tiếp được nàng, ôm ngang ở trong ngực.


“Trần Tiêu ca ca, hiện tại chân của ngươi đều tốt rồi, không có lý do gì không cùng ta động phòng nữa đi?”


Bên tai của Mục Trần Tiêu đỏ lên: “Vân Noãn…”


“Ngươi cự tuyệt ta nữa, ta sẽ giận! Ta tức giận rất nghiêm trọng đó, ngươi đã nghĩ xong chưa, cực kỳ hung!”


“Vậy… Ta đây sẽ đồng ý?” Mục Trần Tiêu hít một hơi thật sâu, nhịp tim đập như nổi trống.


“Ân, ta muốn ba năm hai đứa!”


“Không… Cái này không được…”


“Ta mặc kệ!”


“Tê, chớ lộn xộn!”


(Luna: 15 chương cuối đọc mà nghiện luôn chứ)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận