CHƯƠNG 665: PHIÊN NGOẠI – KINH HỈ HỒI KINH
Dịch giả: Luna Wong – Long Sĩ Đầu: Phong tục truyền thống của TQ, còn được gọi là “lễ cày bừa vụ xuân”, “lễ đồng áng”, “lễ xuân long”, đây là ngày lễ truyền thống dân gian TQ.
Mùng hai tháng hai, Long Sĩ Đầu.
Một chiếc xe ngựa hoảng hoảng du du lái vào cửa kinh thành.
Màn xe ngựa hơi đung đưa, bỗng nhiên một thanh âm hơi lộ ra hờn dỗi cả giận nói: “Phu quân, có phải ngươi không thích ta nữa hay không? Ta liền biết, ngươi có người mới quên người cũ!”
Ngay sau đó, một thanh âm ôn nhã trầm thấp vang lên: “Nương tử, chớ hồ nháo, nháo cũng không thể cho nàng ra ngoài phi ngựa.”
“Hừ…”
Ngoài xe ngựa, vốn cho là sẽ nghe được một hồi cãi nhau nữa, không nghĩ tới chỉ là tình thú giữa phu thê nhỏ, nghe được người không khỏi thiện ý cười.
Xe ngựa một đường chạy tới Vệ quốc công phủ Mục gia.
Lúc này, Mục Thiên Trù đang đứng ở bên một mảnh vườn nhỏ, có chút tức giận bất bình lý luận với Lâm lão phu nhân.
“Lão phu nhân, gieo như ngươi vậy khẳng định không đúng! Trước Vân Noãn không phải như thế.”
Lão phu nhân hừ một tiếng, tùy ý rải hạt giống trên mặt đất: “Ngươi biết cái gì? Mảnh vườn này của ta là trước đó Vân Noãn đích thân chỉnh lý, Vân Noãn nói cho tới bây giờ ta chưa có tiếp xúc qua những thứ này, đến lúc đó tùy ý rải một ít hạt giống là được rồi, ta thấy ngươi chính là đố kị!”
“Vân Noãn nói tùy ý rải, không phải bảo ngươi rải xong đến đất cũng không lấp a!” Mục Thiên Trù sốt ruột, nhãn thần không nháy một cái nhìn về phía vườn của Lâm lão phu nhân, trong ánh mắt mang theo tràn đầy đố kị.
Trước Vân Noãn bận rộn như vậy, không nghĩ tới còn giúp Lâm lão phu nhân sửa sang lại vườn rau, hừ, lẽ nào thật là có ngoại tổ mẫu thì quên gia gia sao?
Lâm lão phu nhân nhìn dáng dấp mắt ba ba kia của hắn, đáy mắt hiện lên một tia chần chờ: “Mà thôi, mà thôi, chớ ghen tỵ như vậy, chờ ta trồng được rau, miễn cưỡng cho ngươi thử một miếng.”
“Ta mới không cần, ta cũng có thể trồng được, trước Vân Noãn từng khen, ta trồng cải dầu ăn ngon nhất.”
“Ngươi khoác lác đi, hôm nay đường đường một quốc công gia, cả ngày rảnh rỗi đến Tứ Quý các bán rau, ngươi có cái công phu kia, sao không vào triều thu thập mấy người nhàn thoại Vân Noãn? Mục Trần Tiêu kia cũng thế, hôm nay cũng làm Ngự An vương rồi, như trước không tranh khí như vậy, theo ta nói, nhìn thấy triều đình có ai nói Vân Noãn chiếm được đất phong nhiều nữa, mang theo binh đến cắt đầu lưỡi của hắn!”
“Những quan viên trên triều đình kia cũng liền nhàn rỗi không chuyện gì làm, để ý đến bọn hắn làm cái gì? Có thời gian rảnh đó, còn không bằng đi bán rau!”
Chu quản gia chạy tới: “Lão thái gia, ở cửa tới không ít bách tính, đều là bách tính trong thôn phụ cận chọn ra phái tới, đến đây hỏi xem lương loại năm nay của cô nãi nãi có thể đổi hay không, còn có thủy cừ, có thôn dân phụ cận muốn tiếp thủy cừ để tu sửa, cũng tìm tới.”
Bookwaves.com.vn
Nếu là người bình thường, bách tính phổ thông còn thật không dám qua đây, dù sao thấy nhà cao cửa rộng đại viện môn phủ đều phải bị hù chết, nhưng Vệ quốc công phủ không giống.
Tứ Quý các hôm nay lại xây dựng hai nhà, ngoại trừ rau xanh nhất đẳng, những rau xanh khác phẩm chất tốt, giả ưu, rất nhiều bách tính mua đồ chỉ nhận chuẩn nơi đó, hơn nữa Mục Thiên Trù thường tự mình đi bán rau, nhất lai nhị khứ, thường để người đã quên quốc công phủ thân phận cao quý.
Mục Thiên Trù có chút đau đầu: “Lương loại không nhiều lắm a, ngoại trừ chúng ta tự lưu, còn lại đều đưa cho hoàng thượng, tìm ta cũng không có biện pháp, đưa một ít đồ ăn cho mỗi một bách tính đến đây, khuyên trở về đi.”
“Vâng.”
Qua không bao lâu, Chu quản gia lại vội vội vàng vàng chạy tới: “Lão thái gia…”
“Ai, lúc này lại người nào tới nữa? Đều nói không có lương loại, cây ăn quả trong vườn cũng không có thể bán…”
“Không, không phải! Là công tử và cô nãi nãi đã trở về!” Khuôn mặt của Chu quản gia kinh hỉ, trong ánh mắt quang mang sáng kinh người.
“Cái gì?”
Mục Thiên Trù đang vừa mừng vừa sợ, Lâm lão phu nhân đã đi phương hướng đại môn.
“Mau, mau phân phó trong phủ, nhanh chóng thu thập, chuẩn bị, Vân Noãn đã trở về!” Mục Thiên Trù mừng rỡ, sãi bước đi ra ngoài.
Cửa, Hứa Vân Noãn thở phì phò bước vào cửa phủ, để ý không để ý tới Mục Trần Tiêu một bên.
Gương mặt của Mục Trần Tiêu ôn hòa cưng chìu: “Vân Noãn, chậm một chút.”
Lâm lão phu nhân ra đón, nhìn thấy Hứa Vân Noãn, viền mắt lập tức đỏ: “Vân Noãn nha đầu?”
“Ngoại tổ mẫu.” Hứa Vân Noãn trực tiếp chạy đến trước mặt của Lâm lão phu nhân, một cái liền nhào vào trong ngực của nàng.
“Ôi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Chậm một bước Mục Thiên Trù cũng chạy tới, mắt nhìn mình đến một cơ hội nói chuyện đều sờ không được, nhất thời gấp đi tới đi lui bên cạnh.
“Vân Noãn nha, hiện tại có đói bụng không, khát không a, có muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không?”
Hứa Vân Noãn vội vã đứng ngay ngắn, đẹp đẽ hướng về phía Mục Thiên Trù thi lễ một cái: “Gặp qua gia gia!”
“Ai, mau đứng lên, mau đứng lên, đi, chúng ta cùng đi chính sảnh uống trà.”
Úc Khoảnh ở một bên nháy mắt một cái, nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Công tử, người có cảm thấy không thích hợp hay không?”
Mục Trần Tiêu thu hồi đường nhìn theo sát trên người Hứa Vân Noãn: “Làm sao vậy?”
“Công tử, người một đường đi tới, nhưng lão thái gia và lão phu nhân lại nhìn cũng không có nhìn người một mắt, thế nào đi nữa nói, hai chân của người khôi phục, đây cũng là thiên đại hỉ sự a?”
“Ân, ngươi ra bên ngoài tiếp mang hành lý vào, bên trong có cái đệm Vân Noãn thích nhất, mua mang tới cho nàng ngồi trước.”
Bookwaves.com.vn
“Nga.” Úc Khoảnh hướng ra phía ngoài đi hai bước, lặng lẽ gãi đầu một cái, lẽ nào công tử có thể đứng lên, thật không có gì để ly kỳ sao?
Mục Thiên Trù và Lâm lão phu nhân vui mừng vây quanh Hứa Vân Noãn, liên tục hỏi nàng tình huống sinh hoạt ở bên Tây Khương.
Hứa Vân Noãn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đều là lựa một ít việc vui để nói.
Lâm lão phu nhân lôi kéo tay nàng tràn đầy đau lòng: “Nhìn một cái ngươi đều gầy rồi, ngoại tổ mẫu liền biết Mục Trần Tiêu kia không phải một người biết chiếu cố người.”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng lắc đầu: “Ngoại tổ mẫu, Trần Tiêu chiếu cố ta rất tốt, hơn nữa, ta một chút cũng không ốm, ta còn mập một ít nữa!”
Hứa Vân Noãn giơ tay lên nhéo nhéo thịt thịt trên gương mặt của bản thân, chứng cứ có sức thuyết phục nhất trong lời của bản thân.
“Ôi, ngươi chớ nhéo, cũng sẽ không có hai lượng thịt, mập chỗ nào?” Lâm lão phu nhân bưng nước trà một bên đưa đến bên người Hứa Vân Noãn, “Nào, uống chút trà trước, ăn chút điểm tâm, chút nữa ngoại tổ mẫu tự mình xuống bếp làm món ngon cho ngươi.”
“Được.”
“Không được!”
Thanh âm của Mục Trần Tiêu chợt vang lên, nhất thời dẫn tới một trận bất mãn của Lâm lão phu nhân: “Làm sao vậy, đến điểm tâm cũng không cho tức phụ ăn, phu quân như ngươi vậy nên bị hưu!”
Mục Thiên Trù cũng là khuôn mặt không đồng ý: “Trần Tiêu a, mặc dù nói ngươi bây giờ là Ngự An vương, nhưng ở trước mặt Vân Noãn, chính là phải nghe lời của nương tử! Lời này gia gia ở trong thư căn dặn ngươi bao nhiêu lần? Hôm nay ngươi tốt rồi, gan lớn rồi, đến tức phụ ăn điểm tâm đều muốn quản, quả thực không có một chút quy củ.”
Mục Trần Tiêu vội vã lắc đầu: “Gia gia, ngoại tổ mẫu, các ngươi hiểu lầm, ý của ta là, điểm tâm có thể ăn, thế nhưng nước trà không thể uống.”
“Uống chút nước trà làm sao vậy?” Mục Thiên Trù nhất thời không vui, “Nấu cũng không phải củi lửa nhà ngươi?”
“Gia gia, nước trà kia không thích hợp.” Mục Trần Tiêu nói chuyện, mi nhãn dính vào một tia sắc màu ấm.
“Có cái gì thích hợp không thích hợp?”
Lâm lão phu nhân có chút cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn cắn một khối điểm tâm, ngọt ngọt quay nàng cười: “Ngoại tổ mẫu.”
Lâm lão phu nhân cố nén ngón tay run, sờ sờ ở trên đầu nàng: “Ngoan! Nhắm mắt lại, đừng nhìn.”
Hứa Vân Noãn không giải thích được.
Lâm lão phu nhân thẳng thắn giơ một tay lên, che mắt của Hứa Vân Noãn, sắc mặt mới vừa rồi còn ôn hòa một mảnh nhất thời dữ tợn kinh khủng: “Mục Trần Tiêu, ngươi để Vân Noãn hoài thai?”
Bên tai của Mục Trần Tiêu nhất thời đỏ lên: “Ngoại tổ mẫu…”
“Ha hả, ” Lâm lão phu nhân cười lạnh một tiếng, âm sâm sâm nói rằng, “Chân tốt rồi, có thể đi quỳ từ đường…”
Hai tay của Hứa Vân Noãn nắm bắt điểm tâm, lặng lẽ nuốt hớp nước bọt: Ngoại tổ mẫu thật là khủng khiếp, lúc này cũng không tiện nói cho nàng biết, là bản thân len lén đã đổi dược hoàn tránh thai đi?
Mà thôi, phu quân thân, phu quân ái, nếu có họa phu quân chịu, đại gia gia dạy qua, sẽ không có mao bệnh!