Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 668: PHIÊN NGOẠI – VỀ NƯƠNG GIA


Dịch giả: Luna Wong


Một hồi yến hội kết thúc, hoàng thượng và hiền thái phi cực kỳ cao hứng, Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn cũng là tiếu ý tràn đầy, cô đơn còn lại các quan viên nỗi lòng phức tạp.


Lúc ly khai đại điện, không biết trong lòng bao nhiêu người thở dài, Ngự An vương đến, lương loại của Phúc Linh trưởng công chúa cũng bắt đầu đại phóng dị thải, triều cục kế tiếp, sợ rằng sẽ bởi vì hai người này mà đổi trời nữa rồi.


Nhưng không nghĩ tới ngày thứ hai, một tin tức để cho bọn họ lần thứ hai lâm vào mê man.


Ngự An vương và Phúc Linh trưởng công chúa đã ly khai kinh thành, bảo là muốn về nhà mẹ đẻ.


“Nhà mẹ đẻ của Phúc Linh trưởng công chúa không phải là Thẩm gia sao?”


“Lời này của ngươi cũng không nên nói ở bên ngoài, cẩn thận bị hoàng thượng nghe được, bắt ngươi trị tội, người nào không biết, Phúc Linh trưởng công chúa đã cùng Thẩm gia không có chút liên hệ nào nữa.”


Có người nhịn không được cảm khái: “Ngẫm lại người Thẩm gia thật đúng là tìm đường chết, nếu như trước đây đối xử tử tế với nữ nhi của mình một chút, như vậy hôm nay nên có bao nhiêu sao phong cảnh? Nơi nào sẽ giống như bây giờ, toàn gia bị biếm làm thứ dân.”


“Bị biếm làm thứ dân là chuyện khi nào? Ngươi trăm triệu lần nghĩ không ra, hôm nay Thẩm gia là dạng quang cảnh gì. Trước tiên là nói về đồng lứa, Thẩm Vân Sơ gãy chân, sau đó không có thể tĩnh dưỡng tốt, cái chân kia triệt để phế đi, hôm nay chỉ có thể ngồi ở xe lăn sinh hoạt.”



“Trước đây có danh xưng kinh thành đệ nhất mỹ nhân, hôm nay biến thành một người tàn phế, thực tại đáng tiếc.”


“Đây coi là cái gì? Vị Thẩm đại nhân kia có một vị Trần di nương, có người nói có thai đều bảy tháng, nhưng bởi vì chiếu cố Vi lão phu nhân đổ một ít trà nóng, bị một trản trà nóng hất lên trên người, từ đó dẫn đến sinh non, hài tử kia sinh ra đã đều thành hình rồi, là một nam anh, lại không thể sống được, vì thế Thẩm Thanh và Vi lão phu nhân xảy ra một trận khắc khẩu cực lớn, lão phu nhân trực tiếp bị tức trúng gió, hôm nay nằm ở trên giường động đều không động được.”


“Đây thật là tạo hóa trêu người.”


“Đâu phải cái gì tạo hóa, rõ ràng là báo ứng, vị lão phu nhân ấy cũng hại không ít người, cũng may Đông Man vương phi tính là một người hiểu lí lẽ, mang mấy thứ nữ khác của Thẩm gia đi, hôm nay toàn bộ Thẩm gia cũng chỉ còn lại có một người tàn phế là Thẩm Vân Sơ, chỉ có thể do nàng tới chiếu cố lão phu nhân kia cùng sinh mẫu Vu thị của mình, rất nhiều người đều nói, phàm là đi ngang qua tòa tiểu viện kia của Thẩm gia, đều có thể nghe được tiếng khóc bên trong.”


Bookwaves.com.vn

“Sớm biết hôm nay, hà tất trước đây?”


“Chứ gì nữa.”


“Vậy Thẩm Thanh thì sao?”


“Thẩm Thanh coi như là đỡ đi, điên rồi.”


“Điên rồi?”


“Đúng vậy, trước kia làm nhiều chuyện đuối đi, hôm nay mỗi ngày đều nhớ tiền triều công chúa tên Sở Ngưng, trừ cái đó ra, những thứ khác hờ hững, chỉ bằng trạng huống của Thẩm gia lúc này, hắn điên ngược lại cũng là chuyện tốt.”



“Nói như thế, chỉ còn lại một Thẩm Cửu Mạch?”


“Thẩm Cửu Mạch không phải tự xin ở lại biên cảnh, cả đời không hề hồi kinh sao? Cũng may hoàng thượng hiểu lí lẽ, không có liên lụy đến hắn, cả đời canh giữ ở biên cảnh, coi như là chuyện tốt đi.”


“Đúng vậy.”


Đối với trạng huống của người Thẩm gia, Hứa Vân Noãn tự nhiên cũng rõ ràng, ngược lại cảm thấy loại tình trạng này, còn khó chịu hơn giết bọn họ, đơn giản để ở một bên không để ý tới nữa.”


Trên quan đạo, hai mươi mấy danh hộ vệ hộ tống hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.


Bên trong xe ngựa, trưởng công chúa Ninh Du thỉnh thoảng liền nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Như ngươi vậy thực sự không có chuyện gì sao? Ta luôn cảm thấy xe ngựa này quá mức xốc nảy, kỳ thực chờ ngươi sinh hạ hài tử xong lại về Thanh Nhạc sơn cũng thế thôi.”


Hứa Vân Noãn lắc đầu: “Trưởng công chúa, ta thực sự một chút chuyện cũng không có, người nhìn ta xem có phải sắc mặt hồng nhuận, trung khí mười phần hay không?”


Nếu như không phải từ mạch tượng chẩn đoán được là có thai, thậm chí Hứa Vân Noãn đều không có chút cảm giác nào.


“Hài tử này là thương mẫu thân.” Trưởng công chúa Ninh Du vừa cười vừa nói, sau khi nói xong thần sắc liền có chút hoảng hốt.



Hứa Vân Noãn tiến lên cầm tay nàng: “Trưởng công chúa, ta thấy người vẫn có chút không yên lòng, là có chỗ nào khó chịu?”


“Không có, chính là cảm thấy trong lòng hốt hoảng, như là đang nằm mơ…” Trưởng công chúa Ninh Du nhẹ nhàng thở dài.


Mười mấy năm qua, nàng nằm mộng cũng ngờ có thể gặp lại Hứa Mặc một mắt, nhưng chờ nha, trông nha, ngày này rốt cục tới rồi, lòng lại sinh ra tràn đầy khiếp đảm.


Hứa Vân Noãn y ôi tại bên người trưởng công chúa, nhẹ nhàng nói chuyện lý thú dĩ vãng ở trong núi: “Tính tình của đại gia gia trầm ổn nhất, nhìn tao nhã, trong ngày thường rất thích cầm sách, ngồi trên xích đu dưới tàng cây, vừa đọc chính là hơn nửa ngày. Lúc nhỏ, ta cho là hắn là thích đọc sách, nhưng sau này trưởng thành một ít, mới phát giác hắn xem nửa ngày, sạch kia cũng không lật một tờ… Tiếp sau này, ta liền hiểu, hắn không phải đang đọc sách, mà là đang nhớ người…”


Mắt của trưởng công chúa Ninh Du đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ: “Nếu… nếu hắn nhớ ta thật, vì sao không chịu liên lạc với ta một chút? Dù cho chỉ có một lần, mấy năm nay ta cũng sẽ không khổ như vậy.”


Bookwaves.com.vn

“Trưởng công chúa, không liên hệ mới là tình nghĩa sâu nhất nặng của đại gia gia ta đối với người. Mấy năm nay, hoàng thượng ngại vì cựu thần của trưởng công chúa ở trong triều còn uy nghiêm, vẫn không làm gì người. Nhưng bên người người thực sự sạch sẽ sao? Vạn nhất để lộ chút tin tức nào, đại gia gia bọn họ có thể mang theo ta đổi một chỗ núp, nhưng trưởng công chúa người thì sao? Người không chỗ để trốn, không chỗ có thể ẩn nấp…”


Trưởng công chúa Ninh Du giơ tay lên bưng kín gương mặt, nước mắt lần thứ hai cuồn cuộn nhỏ xuống.


Hứa Vân Noãn an tĩnh ở một bên bồi, dọc theo con đường này, trưởng công chúa phảng phất đang bức bách bản thân tiếp thu hiện thực gì, có thời gian cùng Hứa Vân Noãn nhắc tới Hứa Mặc, mỗi lần sau khi nói xong nhất định phải khóc một hồi, sau khi khóc xong lại sẽ tiếp tục nói, phảng phất như tự ngược.


Trong lòng Hứa Vân Noãn khó chịu, nhưng lại không có ngăn cản: Trong lòng của trưởng công chúa quá khổ, phát tiết một chút, nói không chừng có thể để trong lòng nàng càng thêm dễ chịu một ít.


Lung lay lắc lắc nửa tháng sau, đoàn người Hứa Vân Noãn rốt cục đi tới Thanh Nhạc sơn.


Nhị Hắc sớm đã chạy xuống xe ngựa, vui mừng cuồn cuộn vào núi.



Mục Trần Tiêu đỡ Hứa Vân Noãn xuống xe ngựa, trưởng công chúa lại là thanh âm khàn khàn ra tiếng: “Các ngươi đi vào trước, ta muốn ngừng một hồi…”


Mục Trần Tiêu nắm chặt tay của Hứa Vân Noãn, quay nàng gật đầu: “Chúng ta đi trước, lưu Úc Khoảnh và những hộ vệ khác lại, không có chuyện gì.”


“Được.”


Lúc này, khổ sở trong lòng trưởng công chúa, phỏng chừng ai cũng thể hội không được.

Mục Trần Tiêu ngồi xổm xuống: “Đi lên, ta cõng nàng.”


“A?” Hứa Vân Noãn sửng sốt, “Như vậy không thích hợp đi?”


Mục Trần Tiêu bừng tỉnh: “Xem ta, thiếu chút nữa đã quên rồi, đích xác không thích hợp, vẫn là phải bế mới được.”


Cõng, vạn nhất cấn đến bụng của Vân Noãn, vậy nguy hiểm.


Hứa Vân Noãn vội vã ngăn cản Mục Trần Tiêu: “Không, ta muốn tự mình đi, ta hoạt bính loạn khiêu, một chút sự tình cũng không có! Ngươi không đáp ứng, ta liền đi tìm ba vị gia gia cáo trạng!”


“Vậy… Vậy được rồi.” Mục Trần Tiêu thận trọng che chở Hứa Vân Noãn vào Thanh Nhạc sơn.


Sơn đạo hồi lâu không đi, đã là cỏ dại mọc thành bụi, Hàm Chương mang theo hai người ở phía trước mở đường, tiến nhập sơn cốc, liền thấy được mấy gian phòng nhỏ đứng lặng trong cốc.


Hứa Vân Noãn dừng bước lại, vung lên khóe môi thật cao: “Ba vị gia gia, ta đã trở về.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận