Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 669: PHIÊN NGOẠI – SINH TỬ TƯƠNG THỦ, MẠC LƯU DỊ HÁM

Dịch giả: Luna Wong – sống chết cùng nhau, đừng để lại tiếc nuối

Mục Trần Tiêu nắm thật chặt tay của Hứa Vân Noãn, bồi nàng chậm rãi đi tới chỗ mộ phần phía sau sườn núi.

Ba tòa mồ cách xa nhau không xa, trên mộ phần mọc đầy cỏ dại, y hi có thể thấy được mấy đóa hoa dại.

Hứa Vân Noãn lộ ra một mỉm cười ngọt ngào, nước mắt lại là không tranh khí rơi xuống: “Đại gia gia, nhị gia gia, tam gia gia, Vân Noãn đã trở về! Vân Noãn còn dẫn theo phu quân của mình, người ba vị nhìn một cái, hắn giống như các ngươi, cũng là đại anh hùng!”

Một trận gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác mát trận trận trong núi.

Hứa Vân Noãn giơ tay lên lau lau nước mắt, nhưng làm thế nào lau không sạch.

“Nhị gia gia, Giang Nam Triệu gia đã không còn tồn tại nữa, gia tộc trước đây bỏ ngươi không để ý, hôm nay hối hận không kịp. Còn có tam gia gia, ta tìm được sư bá rồi, sư bá vô cùng tốt với ta, hắn còn bảo ta nói cho ngươi biết, sư tổ chưa từng trách ngươi, thậm chí lúc lâm chung, trong lòng đều vẫn lo lắng cho ngươi, ngươi có thể không cần tâm tồn hối tiếc nữa…”

Mục Trần Tiêu giơ tay lên nắm vai của Hứa Vân Noãn, để cho nàng tựa ở trong ngực của mình: “Vân Noãn…”

“Trần Tiêu, ta không sao. Ta muốn nói mấy chuyện xảy ra gần đây cho ba vị gia gia nghe.”

“Được.”

“Ba vị gia gia, ta có thai rồi, là trọng tôn nhi của các ngươi, có phải trong lòng các ngươi cực kỳ cao hứng hay không? Ta và Trần Tiêu đều thương lượng xong rồi, chúng ta muốn sinh thêm mấy hài tử, một hài tử họ Mục, một hài tử họ Tần, một hài tử họ Hứa, lại có một hài tử họ Triệu… Kể từ đó, gia tộc và tín niệm của ba vị gia gia, đều có thể có được truyền thừa…”

“Đúng rồi, đại gia gia, ta còn dẫn theo một người qua đây, ngươi nhất định rất muốn gặp nàng…”

Hứa Vân Noãn đang vừa nói xong, liền truyền đến một đạo tiếng bước chân, nàng vội vã quay đầu lại, lập tức sững sờ ở tại chỗ.

Trưởng công chúa Ninh Du mặc một thân giá y màu đỏ, thân giá y kia rừng rực như lửa, tú chế đồ án phượng hoàng vỗ cánh muốn bay.

Trưởng công chúa từng bước từng bước đi lên, càng đến gần, Hứa Vân Noãn mới phát hiện, thân giá y này có chút lâu rồi, tuy rằng bảo dưỡng vô cùng tốt, nhưng cũng khó mà che lấp dấu vết của năm tháng bên trên.

Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu đỡ Vân Noãn đứng dậy, nhường vị trí cho trưởng công chúa.

Trưởng công chúa mang theo làn váy giá y, từng bước một đi tới trước mộ phần của Hứa Mặc, nàng nhẹ nhàng cong khóe môi lên, mắt đỏ bừng, lại không có một giọt nước mắt rơi xuống.

Nàng cứ thẳng tắp đứng như vậy ở trước mộ phần, đứng sắp một khắc đồng hồ, lặng lẽ không lên tiếng.

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cắn môi, chỉ cảm thấy một lòng đều nhói lên.

Một lúc lâu, trưởng công chúa mới chậm rãi mở miệng.

“Hứa Mặc, đã lâu không gặp…”

Mi tâm của Hứa Vân Noãn nhíu lại, trực tiếp tựa vào trong lòng của Mục Trần Tiêu, sợ mình không cẩn thận khóc ra thành tiếng, quấy rầy trưởng công chúa và đại gia gia.

Trưởng công chúa chậm rãi đi ra phía trước, xuất ra khăn tay nhẹ nhàng lau sạch bụi bặm trên mộ bia.

“Trên đường tới, luôn luôn sợ lúc gặp mặt ngươi sẽ nhịn không được khóc lên, nên, ta đã đem nước mắt nên khóc đều khóc hết rồi, hiện tại, cuối cùng có thể cười lên tiếng gọi ngươi rồi.”

Trong sơn cốc, gió nhẹ phất tới, hoa dại trên mộ phần hơi chập chờn.

Trưởng công chúa thu hồi khăn tay, nhẹ nhàng triển khai ống tay áo: “Nhìn xem, thân xiêm y này còn nhớ rõ không? Đây là giá y ngày chúng ta thành thân, ta mặc, còn có mũ phượng trên đầu ta, là ngươi đích thân chế tạo, còn vì thế làm ngón tay bị thương…”

“Khi đó mặc thân xiêm y này vào, mang mũ phượng trên đầu, ta liền cảm thấy mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, hạnh phúc này chỉ giằng co sát na, tựa như pháo hoa vậy tiêu tán vô tung vô ảnh… Hôm nay tốt rồi, không nữa người quấy rối chúng ta nữa… Ta rốt cục có thể mặc thân xiêm y này, đàng hoàng gả cho ngươi.”

Trưởng công chúa như là tân nương tử vậy, giơ tay lên chỉnh sửa lại mũ phượng và áo bào một chút, sắc mặt tái nhợt hơi nổi lên một tia hồng nhuận.

“Mười mấy năm trôi qua, ta sớm đã không phải dáng dấp ban đầu nữa, nhưng ngươi ở trong lòng ta, lại độc nhất vô nhị như trước, ngẫm lại còn thật là có chút không công bằng, bất quá, không cho ngươi ghét bỏ ta, mỗi một nếp nhăn trên mặt ta, mỗi một sợi tóc bạc trên đầu, đều thoát không khỏi liên quan với tưởng niệm ngươi, cho nên ngươi ghét bỏ cũng vô dụng, trước đây ta đã định ngươi rồi, hôm nay như trước.”

Trưởng công chúa nói chuyện, từ từ quỳ ở trên mặt đất.

“Lúc đó chúng ta chỉ thiếu lần bái cuối cùng, là thành phu thê chân chính rồi, hôm nay có thể bổ túc.”

Trưởng công chúa đối mặt với mộ bia, khóe môi mang theo tiếu ý, chậm rãi cúi người hạ bái.

“Phu thê đối bái!”

Trong sơn cốc gió thổi nhanh hơn, có điểm điểm bụi bặm bị gió cuốn tung bay.

Trưởng công chúa quỳ lạy trên mặt đất, mũ phượng trên đầu chạm tới mặt đất, lây dính một chút bùn đất.

Trưởng công chúa đứng lên, trong ánh mắt mang theo lệ quang vui sướng, nàng mở miệng nói từng chữ một: “Lễ, thành!”

Hứa Vân Noãn cũng không nhịn được nữa, ghé vào trong lòng Mục Trần Tiêu đau khóc thành tiếng.

Vì sao thượng thiên tạo hóa trêu người như vậy chứ?

Trưởng công chúa đứng dậy, quay đầu lại nhìn Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn, hôm nay ngươi có thể gọi một tiếng tổ mẫu rồi.”

Hứa Vân Noãn vội vã lau một cái nước mắt, cùng Mục Trần Tiêu quỳ gối trước mặt của trưởng công chúa: “Gặp qua tổ mẫu.”

Bookwaves.com.vn

“Hài tử ngoài! Là tổ mẫu không tốt, vì tư tâm của bản thân, để ngươi mang thai còn phải bồi ta chạy chuyến này, mấy năm nay tổ mẫu tích góp từng tí một có không ít đồ, quay đầu lại đều tặng cho ngươi, tính là thêm trang cho ngươi thành thân trước đó.”

“Tổ mẫu…”

Nét mặt của trưởng công chúa dẫn theo tiếu ý: “Hôm nay tâm nguyện của ta đã hoàn thành, từ nay về sau trong lòng liền chỉ có mừng rỡ, không có bi thương, ta thấy cảnh sắc trong Thanh Nhạc sơn này không tệ, mấy gian phòng kia cũng đều thật tốt, từ nay về sau ta ở nơi này, ta và đại gia gia ngươi phân biệt nhiều năm, hôm nay rốt cục có thể gặp lại lần nữa, một khắc cũng không muốn rời xa.”

Lòng của Hứa Vân Noãn tràn đầy lo lắng: “Nhưng một mình tổ mẫu tại trong núi, thật sự quá mức nguy hiểm.”

“Ai nói ta độc thân? Còn có đại gia ngươi gia bồi đó. Yên tâm đi, biên cảnh lạnh khủng khiếp ta trải qua nhiều năm như vậy, hôm nay đi tới nơi này, chỉ cảm thấy yên tâm, mọi cách đều tốt.”

“Nhưng, nếu ta nhớ tổ mẫu làm sao bây giờ? Còn có bảo bảo trong bụng ta, sau này bảo bảo cũng sẽ nhớ tằng tổ mẫu.”

Trưởng công chúa lôi kéo tay của Hứa Vân Noãn, nhẹ nhàng sờ soạng sợi tóc của nàng: “Chờ hài tử của ngươi sinh ra, tổ mẫu trở lại kinh thành gặp các ngươi…”

Bất kể là Hứa Vân Noãn làm sao khuyên bảo, trưởng công chúa đều không có thay đổi chủ ý.

Ba ngày sau, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu ngồi trên xe ngựa trở về.

Mục Trần Tiêu nắm thật chặt tay của hứa noãn, ôm nàng trong ngực của mình: “Vân Noãn không nên lo lắng, ta đã phái người ở lại bên ngoài sơn cốc, sẽ bảo hộ an toàn của tổ mẫu, cũng sẽ đưa giờ tặng đồ cho tổ mẫu, sẽ không để để tổ mẫu khổ sở.”

Hứa Vân Noãn đan chặt ngón tay với Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, hai chúng ta nhất định phải thật tốt, vẫn ở cùng một chỗ như vậy, không nên để lại chút tiếc nuối nào.”

“Chúng ta nhất định sẽ.”

Đã cầm tay, liền bạc đầu, cuộc đời này không thay đổi.

(Luna: Aaaaaa cuối cùng cũng đã dịch xong rồi. Phải công nhận nếu như tác giả không để Đv thích nữ chủ, không cho NTH xuất hiện, bớt tâng bốc nữ chủ, bớt chút ngọt của đôi nam nữ chủ và bớt kéo chương thì truyện very hay luôn. Khúc đầu với khúc cuối của truyện ta đều khóc như mưa, mấy chỗ nói đến chiến tranh bách tính đau khổ đó, thiệt chứ, viết hay ta nhập tâm luôn. Chương cuối cùng này cũng lấy nước mắt lắm luôn. Vì có lòng tham của một người mà ai nấy đều khổ sở. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tác giả của bộ truyện và theo dịch giả là ta đến hôm nay hen. Hố đã lấp đầy, ta tiếp tục đào hố mới đây. Hẹn gặp lại mọi người trong hố mới nhé)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui