Quốc Sắc Phương Hoa

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Mẫu Đơn dựa theo kế hoạch đã sắp xếp, Vũ Hà dẫn Lâm mụ mụ rời đi, còn nàng thì ngồi trong đình không có bất kì vật gì che chắn xung quanh chờ Lý Hạnh. Những thứ xấu xa đều sinh ra ở một góc âm u, ở đây người đến người đi, rõ ràng minh bạch, không có điều kiện để làm chuyện xấu, kể cả có người muốn tìm ra sai lầm của nàng cũng không được Nàng muốn bản thân mình phải thật rõ ràng, trong sạch, quang minh chính đại, sau khi hòa ly thì lấy lại của hồi môn mà không phải bị người khác đổ tội rồi bị hưu thê.

Lý Hạnh cũng không để nàng chờ lâu, nhanh chóng vào đình, cũng không nói lời vô nghĩa: "Đan Nương, muội có chuyện gì muốn nói với huynh?"

Mẫu Đơn cúi chào thật sâu nói: "Biểu ca, muội không thể sống như thế này nữa, muội muốn hòa li. Nhờ huynh giúp đỡ."

Một lúc lâu không nghe thấy Lý Hạnh trả lời, trái tim nàng đập vang lên như sấm, nàng nghĩ thầm, tuy nàng gọi người này một tiếng biểu ca nhưng thực ra cũng là người ngoài, không muốn vướng vào rắc rối này cũng là bình thường. Nếu đúng là như vậy thì nàng chỉ có đập nồi dìm thuyền.

Lý Hạnh thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Kể cả có hủy một tòa miếu cũng không thể hủy một cuộc hôn nhân. Nếu huynh giúp muội thì huynh sẽ trở thành một kẻ thiếu đạo đức rồi."

Mẫu Đơn ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Huynh giúp muội mới là tích phúc! Muội muốn huynh thuyết phục cha mẹ của muội. Khi đó không có cách nào khác mới phải thành thân, nếu bây giờ sức khỏe của muội đã tốt rồi, nhà hắn cũng không vui, chi bằng giải thoát lẫn nhau để cho nhau đường sống, tội gì phải làm khổ người khổ mình? Nếu cứ phải tồn tại một cách nhục nhã như vậy thì thà rằng muội ch.ế.t đi cho xong!" Thanh xuân tươi đẹp lãng phí cho một người như vậy, lãng phí tranh giành cùng một đám nữ nhân, chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?


Mắt Lý Hạnh hơi sáng lên, nói: "Huynh thấy hiện giờ muội đã nghĩ thoáng hơn trước nhiều lắm. Nhưng muội phải biết, mũi tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại, trên đời này không có thuốc hối hận. Một khi thành công, từ nay về sau, muội và hắn không còn bất kì liên quan gì, gặp nhau cũng chỉ như người qua đường, muội sẽ không hối hận sao?"

Mẫu Đơn vội nói: "Muội đã nghĩ thông suốt rồi, trận bệnh nặng vào mùa thu năm trước kia đã làm muội suy nghĩ rõ ràng, không phải của muội thì vĩnh viễn không phải của muội, dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được. Nếu không phải cha mẹ của muội không đồng ý thì muội cũng sẽ không không biết xấu hổ mà làm phiền huynh."

Xem ra ai cũng biết Hà Mẫu Đơn si mê, lưu luyến Lưu Sướng, khó trách có lần nàng về nhà thăm cha mẹ, mới vừa nhắc đến chuyện này với Hà phu nhân thì Hà phu nhân đã mắng nàng lớn rồi mà còn như trẻ con, lúc thế này lúc thế kia, không biết suy nghĩ nặng nhẹ. Cũng tại Hà Mẫu Đơn trước đó thật sự rất ngốc, lúc nào cũng một lòng một dạ mà che giấu cho Lưu Sướng, khoe khoang hắn đến nỗi như thần tiên hạ phàm. Đến nỗi trận bệnh nặng vào mùa thu năm trước, nàng may mắn không ch.ế.t, chỉ có thể chứng mình Lưu gia là đất lành của Hà Mẫu Đơn. Lại nói tiếp, yêu cầu của Hà gia cũng rất thấp, chỉ cần con gái có thể sống sót, sau đó có danh phận, không chịu tổn thương bên ngoài là được.

Thấy Lý Hạnh đang đánh giá xem nàng có nói thật hay không, Mẫu Đơn căng thẳng ưỡn ngực, cố gắng bày ra biểu tình kiên quyết, cho hắn thấy nàng sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình.

Lý Hạnh nhìn thấy thì cong môi cười, tạm thời tin nàng không phải chỉ là suy nghĩ bồng bột. Hắn rất rõ chuyện giữa Lưu gia và Hà gia: "Chuyện này của muội, cũng không phải chỉ cần cô mẫu và dượng đồng ý là được, còn phải Lưu gia đồng ý nữa. Lúc trước Lưu gia đáp ứng, nếu muội không sống được mà do nhà hắn thì bọn hắn sẽ trả lại số tiền kia. Trước tiên dượng cùng cô mẫu có thể tin muội rời Lưu gia sẽ không sao hay không, ngay cả Lưu gia vì để không phải trả lại số tiền này cũng sẽ không buông tay. Kể cả dượng và cô mẫu không cần số tiền kia thì Lưu gia vì phòng ngừa không có con tin trong tay, dẫn đến sự việc năm đó bị bại lộ, chỉ sợ cũng sẽ không chịu.

Hơn nữa nếu muội chủ động đưa ra muốn hòa li, như thế là tương đương với hưu phu (bỏ chồng), với tính cách trước nay chưa bao giờ ăn mệt của Lưu Sướng thì làm sao cho phép muội là người trước tiên vứt bỏ hắn? Huống hồ, ngoại trừ chuyện của Thanh Hoa ở mặt ngoài thì hắn cũng không có khuyết điểm gì rõ ràng. Mà loại chuyện này, thói đời ngày nay, mọi người thấy nhiều nhưng sẽ không trách hắn, chỉ cần hắn nói một câu sẽ thay đổi là xong. Cho dù cuối cùng hắn miễn cưỡng đồng ý hòa li, tất nhiên cũng sẽ nghĩ cách để xả cục tức này, có thể sẽ hắt nước bẩn lên đầu muội, cho nên, muội vẫn là người có hại. Bởi vậy, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn."

Mẫu Đơn nói: "Đúng là bởi những nguyên nhân này nên muội mới yêu cầu biểu ca giúp muội. Lúc trước muội còn nghĩ tới nghĩa tuyệt nhưng lại không đủ điều kiện." Bốn điều kiện để nghĩa tuyệt là chồng xúc phạm nhà vợ, chồng và vợ cùng xúc phạm hai bên, hai điều này đều không thể xảy ra, mà vợ xúc phạm chồng hoặc xúc phạm nhà chồng thì nàng có thể làm nhưng cũng lại hại cả đời mình.

Ngón tay thon dài của Lý Hạnh nhẹ nhàng gõ cột đình vài cái, nói: "Muội yên tâm, từ nhỏ đến lớn muội chưa từng nhờ huynh việc gì, giờ muội đã mở miệng thì huynh nhất định sẽ phải lên kế hoạch cẩn thận cho muội."


"Giả thiết có thể thoát khỏi, có hơi bất lợi một chút thì muội cũng có thể chấp nhận được." Tuy địa vị của nữ tử ở triều đại này không thấp, nhưng dù sao đây vẫn là xã hội mà nam tử nắm quyền thế, Mẫu Đơn cười nói: "Nếu có thể, muội muốn dọn ra trước mùa thu năm nay." Mùa thu là mùa hoa mẫu đơn sinh sôi nảy nở, vừa lúc thực hiện kế hoạch của nàng, nếu không lại phải chậm trễ một năm.

"Vội vàng vậy sao?" Lý Hạnh cười khẽ: "Xem ra muội đã hết hi vọng thật rồi. Vậy sau này muội có tính toán gì không?"

Mẫu Đơn nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: "Muội cũng chưa nghĩ kĩ nhưng dù thế nào thì muội cũng phải sống thật tốt, phải cố gắng để cuộc sống càng thoải mái hơn. Không thêm phiền toái cho người khác, không để người khác chế giễu."

Lý Hạnh nâng mắt nhìn nàng, nói khẽ: "Muội nhất định có thể thực hiện được ước nguyện."

Chợt nghe thấy một tiếng ho khan truyền đến từ cách đó không xa, Mẫu Đơn quay đầu lại thì thấy Phan Dung và Tưởng Trường Dương đứng ở bên cạnh bụi trúc cách đó không xa. Cổ Phan Dung cố duỗi dài ra, lại bị Tưởng Trường Dương giữ chặt tay áo. Nhìn như hai người đã sớm phát hiện nàng cùng Lý Hạnh, Phan Dung nghĩ tới xem trò hay, lại bị Tưởng Trường Dương giữ chặt tay áo, còn giả ho để nhắc nhở nàng.

Quả nhiên thấy mặt Phan Dung tràn đầy bực bội kéo tay áo từ trong tay Tưởng Trường Dương ra, nói lớn: "Các ngươi trốn đây nói thầm cái gì đấy?" Tên Tưởng Trường Dương này thật là, nếu không phải hắn nhiều chuyện thì hắn đã bắt được nhược điểm của hai người này, vậy thì hắn sẽ đòi được chỗ tốt từ bọn họ rồi.

Lý Hạnh bình thản hành lễ với Phan Dung cùng Tưởng Trường Dương, cười nói: "Huynh đùa gì vậy, chỉ là hai huynh muội ta đã lâu không gặp nhau nên muốn ôn chuyện mà thôi." Mẫu Đơn đứng bên cạnh cũng cười nhạt, bày tỏ đồng ý.


Mắt Phan Dung đảo loạn, quét mắt nhìn trên mặt hai người Mẫu Đơn và Lý Hạnh mấy lần, nhưng thấy vẻ mặt hai người bình tĩnh, nghĩ lại thì lúc nãy hắn cũng không nhìn thấy bọn họ có hành động gì bất thường, hơn nữa bây giờ cũng đã bị phá đám, có nói gì cũng vô dụng. Hắn đành tươi cười rạng rỡ, thân thiết nói: "Lần này huynh đi xa quá, đúng là đã lâu rồi không gặp mặt, người thân đúng là nên gặp nhau ôn chuyện."

Mẫu Đơn thấy hắn đột nhiên thay đổi thái độ, nghĩ đến lúc trước Bạch phu nhân nhắc nhở nàng hắn muốn tính kế hoa của nàng, nàng theo bản năng muốn né tránh, nói nhỏ: "Biểu ca, hôm nay, hắn vô cùng ân cần, muội sợ hắn có âm mưu gì đó."

Biểu muội ốm yếu, được nuông chiều vậy mà bây giờ đã biết phỏng đoán suy nghĩ của người khác rồi sao? Lý Hạnh nghe vậy thì kinh ngạc nhìn nàng một cái, rồi nói nhỏ: "Huynh biết rồi, muội cứ đi về trước đi, huynh sẽ tự phái người liên hệ với muội." Nói xong thì tiến lên nói đủ thứ chuyện với Phan Dung.

Mẫu Đơn đứng yên bên cạnh một lát, thấy Vũ Hà và Lâm mụ mụ cầm một chiếc dù và một hộp đồ ăn đi đến từ phía xa, thì nhận lấy hộp đồ ăn rồi đưa cho Lý Hạnh: "Nhờ biểu ca đưa cái này về nhà cho muội." Sau đó xin lui.

Phan Dung nói: "Đệ muội, muội đừng đi, ta có việc muốn thương lượng với muội."

Mẫu Đơn than nhỏ một hơi, cười nói: "Thương lượng thì không dám, mong Thế tử gia cứ phân phó."

Phan Dung nói: "Muội khách sáo quá, ta nói việc này, muội có thể đồng ý hay không đồng ý, nếu nói ta phân phó cứ như là đang bắt ép muội vậy."

Lý Hạnh cười nói: "Đan Nương, muội có thể yên tâm, nếu muội không đồng ý, Thế tử gia chắc chắn sẽ không bắt ép muội." Lại nhìn về phía Tưởng Trường Dương vẫn không nói lời nào: "Vị Tưởng huynh này, ngài cũng nghe thấy lời nói của Thế tử gia, có phải ý của ngài ấy là vậy phải không?"


Tưởng Trường Dương chỉ cười nhẹ, đôi môi mỏng hơi hé mở, nói chắc chắn: "Đúng vậy."

"Các huynh làm sao vậy! Đừng có coi khinh ta như vậy, không thì ta sẽ liều mạng với hai người đấy!" Mắt Phan Dung trợn to, lại nịnh nọt cười nhìn Mẫu Đơn: "Đệ muội, thật không dám giấu giếm, ta có chuyện quan trọng muốn nhờ, trong thiên hạ này chỉ có muội có thể giúp được ta, nếu muội không giúp ta thì ta sẽ ch.ế.t!"

Sắc mặt Lý Hạnh đột nhiên thay đổi: "Mong Thế tử gia tự trọng!" Lâm mụ mụ cũng kéo Mẫu Đơn ra phía sau bà, cảnh giác trừng mắt Phan Dung.

Phan Dung tặc lưỡi, nói: "Không đến nỗi như vậy chứ? Ta muốn mua hai gốc hoa của muội với giá cao, sao lại không có tự trọng? Là bồn Ngụy tử và Ngọc lâu điểm thúy, nếu muội có thể bỏ được thì ta nguyện ra giá một trăm vạn lượng bạc."

Mẫu Đơn yên lặng tính toán, một trăm vạn lượng bạc, cứ tính một gốc cây sau khi chiết nàng bán giá một nghìn lượng bạc thì với số tiền đó nàng cũng phải bán một nghìn gốc cây chiết, hoặc phải có một vạn người đi thăm vườn hoa. Đối với người khác thì điều này cũng không có hại, nhưng đối với nàng thì lại có hại. Thử nghĩ xem, năm năm sau, qua tay nàng thì có thể trồng ra bao nhiêu cây? Một trăm vạn này là cái gì chứ? Nàng lập tức cười nói: "Thế tử gia đang làm khó tiểu phụ nhân, lúc trước quận chúa tác muốn, ta đã nói đây là quà cha mẹ ta tặng làm của hồi môn......"

Phan Dung nóng nảy, nhìn Tưởng Trường Dương, nói: "Đó là nàng ta muốn chiếm đoạt, tất nhiên là muội không thể đưa nên ta mới giúp muội. Nhưng với tính tình kia của nàng, chỉ sợ có thể lấy nước sôi tưới lên, lúc ấy muội có khóc cũng không khóc được. Hiện tại ta thật lòng bỏ tiền ra mua, muội bán cho ta là cách tốt nhất, hoa được tiếp tục tồn tại, muội vừa có tiền, lại vừa có thể chọc tức nàng, một lúc được nhiều lợi như vậy, tại sao lại không làm?"

Mẫu Đơn cười nhạt: "Kể cả có dùng nước sôi tưới thì cũng là do ta không có năng lực, không phải lỗi của ta. Nhưng nếu ta bán thì đó là lỗi của ta." Hôm nay nếu nàng bán hai bồn hoa này, thì chỉ cần mấy ngày nữa, những bồn hoa khác cũng không còn.

Phan Dung bực nói: "Muội thật sự là đầu gỗ! Đúng là tiếc cho dung mạo này. Khó trách không làm người khác thích......"

Tưởng Trường Dương vội khuyên nhủ: "Không muốn bán thì thôi, việc này không thành thì tình nghĩa còn ở, tại sao lại nói những lời làm tổn thương người khác như vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận