Quốc Sắc Phương Hoa

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Chân trời mới lộ ra một vệt bụng cá trắng, Suý Suý đã phát ra một tiếng kêu thô bạo và quái dị: "Khoan Nhi!" Ngay sau đó lại vừa đập cánh vừa kêu lên: "Rời giường! Rời giường! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"

Khoan Nhi thở dài, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo chải đầu, còn không kịp rửa mặt đã lập tức mang Suý Suý từ trong phòng ra ngoài treo ở hành lang, sau khi cho nó thêm nước và hạt gạo thì mới có thời gian đi sửa soạn cho bản thân.

Khoan Nhi lấy nước giếng rửa mặt, Thứ Nhi đã lấy một thùng nước và hộp đồ ăn từ phòng tạp vật ra, chuẩn bị đi phòng bếp lấy nước ấm cùng cơm sáng. Viện này của Mẫu Đơn thật sự rất xa xôi, cách chỗ nào đều xa, vì tránh đụng phải giờ lấy cơm cao điểm phải đợi lâu dẫn đến đồ ăn sẽ bị lạnh, các nàng chỉ có thể cố gắng đi sớm.

Khoan Nhi vẫn như thường ngày nhẹ tay nhẹ chân mở cửa viện ra, xách thùng nước nặng nhất trong tay rồi nói với Thứ Nhi: "Chúng ta đi sớm một chút, xem các nàng chuẩn bị cơm sáng có những món gì, nhìn thật kỹ vào để các nàng không còn lời nào mà chối."

Thứ Nhi sắc mặt lạnh lùng cầm hộp đồ ăn lên, đột nhiên lại dậm chân, nhét hộp đồ ăn vào trong tay Khoan Nhi, cười lạnh vén tay áo lên đi về phía phòng của Lý mụ mụ và Lan Chi: "Sao chúng ta lại phải hầu hạ hai ả mới tới kia chứ? Phu nhân sai hai ả đến nơi này không phải tới để hầu hạ thiếu phu nhân, mà là đưa hai Bồ Tát tới cho chúng ta cung phụng đúng không?!"

Khoan Nhi vừa thấy bộ dáng của nàng thì biết nàng muốn làm gì, cuống quít buông thùng gỗ và hộp đồ ăn xuống, tiến lên giữ chặt Thứ Nhi khuyên nhủ: "Ngươi lại muốn làm cái gì? Ngươi không nghe lời thiếu phu nhân sao? Ta không nói cái khác, nhưng các nàng ầm ĩ lên cũng là làm phiền thiếu phu nhân, chỉ càng làm người khác chế giễu mà thôi."

Thứ Nhi cười lạnh nói: "Vậy theo ý ngươi, chúng ta cứ phải nén giận như vậy sao? Tối hôm qua cũng là hai ả đó gây chuyện, ngươi tránh ra một bên! Ngươi nhát gan, ta không trách ngươi nhưng ngươi cũng đừng ngăn cản ta!"

Khoan Nhi không khuyên được nàng, gấp đến mức không biết làm gì, chỉ có thể giữ chặt lấy nàng không bỏ, hai người giằng co đứng ở trong viện, không ai chịu nhượng bộ.

Cửa của căn phòng bên trái vang lên một tiếng "kẽo kẹt", Lâm mụ mụ với mái tóc gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề đi ra, sắc mặt nghiêm nghị nhìn hai người, hai người lập tức buông tay đứng thẳng, nhỏ giọng hô: "Mụ mụ, sao ngài không ngủ nhiều một chút?"


Lâm mụ mụ nói: "Sắc trời không còn sớm, hai người các ngươi còn không nhanh đi lấy cơm xách nước?"

Thứ Nhi bĩu môi nhìn căn phòng bên trái: "Hai ả ta chuyên gia lười biếng không làm việc......"

Lâm mụ mụ cười nhạt: "Các ngươi người nhỏ không xách được nhiều đồ đúng không? Vậy lấy được bao nhiêu thì lấy." Trước đây bà nghĩ về sau Mẫu Đơn còn phải sống cả đời ở Lưu gia nên không muốn gây thù chuốc oán thậm chí phải cố gắng nén giận, không dám trương dương nhưng lúc này bà đã có suy nghĩ khác nên sẽ không chịu đựng nuốt cục tức như lúc trước nữa.

Mắt Thứ Nhi đảo quanh, vui vẻ ra mặt: "Đã biết!" Nàng cũng không tự quyết định được sức lực lớn bao nhiêu. Nàng muốn lấy cho ai thì lấy, không muốn lấy cho ai thì không lấy, làm sao có thể quan tâm nhiều như vậy được!

Lâm mụ mụ nhìn theo Khoan Nhi đang cầm tay Thứ Nhi rời đi, đứng ở hành lang nheo mắt nhìn ánh bình minh nơi chân trời, nhẹ giọng nói: "Nắng ban mai không tắt, hoàng hôn đi ngàn dặm, chắc hôm nay sẽ có mưa. Phải sai người dựng lều che cho đám hoa này mới được."

Bà vừa mới nói thì cửa phòng chính lặng lẽ mở ra, Vũ Hà rón rén đi ra, cười nói: "Mụ mụ thức dậy sớm thật đấy."

Suý Suý đang ăn hạt thóc vừa nhấc đầu thấy Vũ Hà, lập tức thét to: "Hoa sen ch.ế.t tiệt, không nhanh đi tưới hoa đi!"

Vũ Hà trợn trừng mắt nhìn Suý Suý, hừ một tiếng, nói: "Ngươi ăn của ngươi đi, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu!"

Suý Suý vỗ cánh, cười "cạc cạc" hai tiếng một cách quái dị lại rồi tiếp tục vùi đầu ăn hăng say.

Vũ Hà buồn cười nhìn nó, nói: "Nó cũng giỏi xem đồ ăn hạ đũa, nhìn thấy phu nhân cùng công tử gia thì không lên tiếng, nhìn thấy thiếu phu nhân thì trơ mặt nịnh nọt Mẫu Đơn thật đáng yêu, nhìn thấy ngài thì im phăng phắc, nhìn thấy Thứ Nhi thì giả bộ không nhìn thấy, chỉ thích bắt nạt ta và Khoan Nhi."


"Mấy con thú này cũng giống như người đều thích bắt nạt kẻ yếu, ngươi đừng nhìn nó nhỏ bé nhưng trong lòng nó hiểu hết đấy. Đêm qua xảy ra động tĩnh lớn như vậy nhưng nó cũng chỉ kéo dài cổ lên xem, không rên một tiếng." Lâm mụ mụ chỉ cửa phòng chính: "Thiếu phu nhân đêm qua có ngủ ngon không? Còn chưa tỉnh sao?"

Vũ Hà gật đầu nói: "Ngủ ngon, ta vừa đi vào nhìn thoáng qua, ngài ấy vẫn đang ngủ ngon lành."

Lâm mụ mụ kéo nàng qua, vẻ mặt nghiêm trọng nói nhỏ: "Ta đoán ước chừng sáng nay, muộn nhất là sau giờ ngọ trong nhà sẽ có người tới cửa thăm thiếu phu nhân. Tất nhiên là phu nhân và công tử gia sẽ không cho phép thiếu phu nhân và người nhà nói chuyện riêng cũng sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta, không cho chúng ta nói ra chuyện đêm qua. Vậy mấy người chúng ta phải phối hợp với nhau, nhất định phải nói chuyện xảy ra đêm qua cho người trong nhà biết."

"Có lẽ đêm qua Lý mụ mụ và Lan Chi đã nhận được lệnh phải để ý đến chúng ta đấy." Vũ Hà liên tục gật đầu, hai người nghĩ ra mọi khả năng có thể xuất hiện rồi thương nghị cách giải quyết, đang muốn phân công nhau hành động, thì cửa phòng bên trái lặng lẽ mở ra, Lý mụ mụ mặt đầy dò xét đứng ở cửa cười nói: "Này, tỷ tỷ và Vũ Hà cô nương đang nói nhỏ chuyện gì vậy?"

Vũ Hà không nói lời nào, xoay người đi vào trong viện, lấy gáo hồ lô múc nước ở lu nước to, nghiêm túc, cẩn thận tưới một lượt cho mười mấy cây hoa, lại kiểm tra túi giấy mà hôm qua Mẫu Đơn chụp lên xem còn nguyên vẹn không.

Mặt Lâm mụ mụ tối sầm lại nói: "Nói cái gì? Chỉ nói chuyện ban đêm thiếu phu nhân ngủ cũng không yên, vừa mơ thấy ác mộng lại vừa bị sốt cao, ta còn đang định đến phòng phu nhân cầu xin ngài ấy mời đại phu đến xem đây. Hơn nữa hôm nay chắc sẽ mưa, phải dựng lều cho mấy cây hoa này, không thì chỉ cần một trận mưa trút xuống, hoa này cũng tan tác hết."

Lý mụ mụ nhíu mày, đầy mặt lo lắng nói: "Ai da, sức khoẻ của thiếu phu nhân thật sự là quá yếu." Nhưng lại không nhận việc đi chủ viện cầu Thích phu nhân mời đại phu.

Lâm mụ mụ không quan tâm bà ta, chỉ dặn dò Vũ Hà nói: "Ta đi chủ viện một lát, đợi Khoan Nhi các nàng lấy cơm sáng về, dù như thế nào ngươi cũng nhất định phải khuyên thiếu phu nhân ăn chút gì đó nhé."

Vũ Hà lo lắng nói: "Mụ mụ, vậy ngài trở về sớm chút đi. Ta sợ một mình ta không lo được quá nhiều việc."


Lan Chi nhô đầu ra từ phía sau Lý mụ mụ, cười nói: "Vũ Hà ngươi yên tâm, không phải còn có ta cùng Lý mụ mụ sao? Ngươi làm chuyện của ngươi đi để ta vào hầu hạ thiếu phu nhân." Nói xong thì thật sự đi về phía phòng chính.

Vũ Hà tiến lên ngăn lại, mặt lạnh châm chọc nói: "Cũng không biết tỷ tỷ học quy củ này ở đâu, đêm qua thiếu phu nhân còn chưa ngủ, ngươi đã không nói một tiếng mà đi ngủ trước, chúng ta muốn tìm người làm việc cũng không thấy. Lúc này thiếu phu nhân khó khăn lắm mới ngủ được một lát, ngươi lại muốn vào hầu hạ?"

Mặt Lan Chi lập tức trở nên vô cùng khó xem nhưng lại không tìm thấy lí do phản bác, đành phải cãi chày cãi cố: "Đêm qua ta đi theo phu nhân lấy nhân sâm, trở về thì thiếu phu nhân đã ngủ rồi, cho nên mới không dám đi vào hầu hạ. Lúc này ta cũng không biết thiếu phu nhân còn chưa tỉnh mà, ngươi hầu hạ thiếu phu nhân, sao ngươi không nói sớm?"

Vũ Hà cười lạnh một tiếng, vươn tay về phía Lan Chi: "Nhân sâm mà tỷ tỷ lấy đâu? Lấy ra đây đi, ta đang muốn nấu trà sâm cho phu nhân đây."

Lan Chi thấy Vũ Hà thay đổi thái độ ngây ngô, nịnh nọt thường ngày, sáng sớm đã muốn chống đối nàng ta thì sự tức giận từ trong lòng bùng phát lên, lập tức phản công: "Vũ Hà! Ngươi nghĩ mình là ai! Phu nhân sai ta cùng Lý mụ mụ tới hầu hạ thiếu phu nhân, cũng không phải để chúng ta tới làm vật bài trí. Ngươi quản hết mọi chuyện trong phòng này, không cho chúng ta hầu hạ thiếu phu nhân là có ý gì? Là sợ chúng ta hầu hạ thiếu phu nhân tốt hơn, sợ chúng ta hơn ngươi đúng không?"

"Ta sợ ai chứ? Ta cũng không cầu gì." Vũ Hà cười khẩy nói: "Lan Chi tỷ tỷ muốn chứng minh mình không phải bài trí, vậy làm phiền ngươi lấy nhân sâm ra trước đã. Ta nấu trà sâm cũng nhân tiện thay ngươi khoe công trước mặt thiếu phu nhân."

Lan Chi cũng chỉ lấy đại một lí do chứ nàng ta biết lấy nhân sâm ở đâu ra? Lý mụ mụ thấy thế, vội hoà giải nói: "Nhân sâm không phải đặt ở phòng trà sao? Đừng tranh cãi nữa, cũng không sợ làm phiền đến thiếu phu nhân nghỉ ngơi."

"Ai muốn cãi nhau với nàng ta chứ?" Lan Chi tức giận nói: "Mụ mụ, ngươi cũng thấy đấy, mới sáng sớm nàng đã không nói được câu nào tử tế còn cố ý tới khiêu khích ta."

Đúng là ta cố ý khiêu khích đấy thì sao nào? Chuyện tốt của ngươi còn ở phía sau cơ. Vũ Hà đập gáo hồ lô thật mạnh xuống đất, nước bắn tung toé lên váy Lan Chi và Lý mụ mụ, sau đó xoay người trừng mắt Suý Suý chỉ cây dâu mắng cây hòe nói: "Con chim ch.ế.t tiệt này! Bản thân chỉ là một con súc sinh, sáng sớm còn học người ta nói chuyện, học thì cũng thôi lại còn không học tốt, súc sinh vẫn mãi chỉ là súc sinh mà thộ!"

Suý Suý bị dọa đến lông dựng lên, sau đó giận dữ, cãi lại: "Súc sinh! Súc sinh!"

Lan Chi vừa đau lòng bộ váy vừa tức giận nói: "Ngươi mắng ai đấy!"

Vũ Hà cười nói: "Mắng súc sinh! Tỷ tỷ có gì chỉ bảo? Ta không được phép mắng súc sinh à?"


Lan Chi tưởng cãi nhau, nhưng nếu cãi nhau với nàng chẳng khác nào thừa nhận nàng ta là súc sinh nhưng không mắng lại thì lại không thể nuốt trôi cục tức này, lập tức nhặt lên gáo hồ lô trên mặt đất sải bước đến lu nước, định múc một gáo rồi dội lên người Vũ Hà.

Vũ Hà thấy thế, quát to: "Lan Chi! Nước đó là thiếu phu nhân dùng để tưới hoa, nếu ngươi dám lấy, mười ngươi cũng không đủ bồi thường đâu!"

Lan Chi cười lạnh: "Ngươi doạ ai, còn không phải là một gáo nước sao? Trong phủ này còn thiếu nước à? Không nói một gáo chứ đến mười gáo ta cũng đền được."

Vũ Hà cười nhạo: "Vậy ngươi cứ thử xem."

Mẫu Đơn đã sớm tỉnh, vẫn luôn dựng lỗ tai nghe động tĩnh ở gian ngoài, nghe thấy tranh cãi thì ho nhẹ một tiếng. Vũ Hà không quan tâm đến Lan Chi nữa mà vội đẩy cửa đi vào, đổ nửa ly nước ấm đưa qua: "Đêm qua thiếu phu nhân bị cảm lạnh sao?"

Mẫu Đơn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chọc cho các nàng tức giận cũng tốt nhưng ngươi cũng cẩn thận đừng để ăn mệt."

Vũ Hà cười nói: "Không có việc gì, nô tỳ hiểu rõ. Thiếu phu nhân, khi nào cơm tới, nô tỳ bảo các nàng vào hầu hạ ngài dùng bữa. Dù sao ngài cũng phải ăn một ít nhé!"

Mẫu Đơn nói: "Sáng nay ta không có tâm trạng ăn cơm."

Vũ Hà nhíu mày nói: "Sao lại không ăn? Tối qua ngài cũng không ăn rồi."

Mẫu Đơn cười nói: "Em đưa lỗ tai lại đây."

Hai người còn chưa nói được một câu thì nghe thấy Lâm mụ mụ ở gian ngoài vui mừng nói: "Thiếu phu nhân, phu nhân tới xem ngài này!"

"Tới sớm vậy sao?" Mẫu Đơn biết "Phu nhân" này tất nhiên không phải Thích phu nhân, mà mẹ ruột của Hà Mẫu Đơn - Sầm phu nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận