Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Hai thiếu niên thấy Mẫu Đơn chủ động hỏi giá thì đều dừng lại, người đi đầu nhìn tuổi có vẻ lớn hơn một chút giống như là ca ca, ngượng ngùng nói: "Đúng là muốn bán. Phu nhân có muốn xem không?"
"Ta đang muốn xem đây." Mẫu Đơn bảo bọn họ nâng cây mẫu đơn có đốm tím đến dưới bóng cây liễu rồi đặt xuống. Hai thiếu niên liếc nhìn nhau, vui mừng khôn xiết làm theo lời nàng, cũng không quấy rầy Mẫu Đơn mà chỉ đứng ở bên cạnh nghỉ ngơi, để lại vị trí xung quanh cây hoa cho đám người Mẫu Đơn.
Người xung quanh đều cười Mẫu Đơn và hai thiếu niên kia: "Đây chỉ là hoa mẫu đơn hoang dại thôi mà, mọc đầy khắp núi, cánh hoa thì ít, nhan sắc thì đơn điệu, trong vườn nhà ai chả có, có gì đẹp đâu mà xem! Trong vườn thuốc còn nhiều nữa, đúng là có người dám bán thì lại có người dám mua!"
"Toàn là kẻ ngốc."
Thậm chí có người lớn tiếng chào mời Mẫu Đơn qua mua hoa nhà mình: "Tiểu nương tử, không bằng mua hoa nhà ta, hoa nhà ta đẹp hơn gốc đó nhiều, ngài nhìn xem cây này, nhìn lá cây xem, là nhà ta chăm sóc tỉ mỉ lắm mới dưỡng được đấy."
Hai thiếu niên kia nghe vậy thì khuôn mặt ngăm đen cũng đỏ lên, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu. Bọn họ nghe người ta nói, người trong kinh thành yêu nhất là hoa mẫu đơn, một bụi mẫu đơn màu đậm, có thể bán được với giá bằng mười hộ trung sản nạp thuế trong một năm. Bọn họ cũng biết trong rừng mọc đầy loại hoa mẫu đơn hoang dại này, không có gì hiếm lạ. Nhưng cây mẫu đơn này lại bất đồng, trước đây nhìn thấy loại mẫu đơn này hầu như đều là màu trắng nhưng một gốc này lại có màu hồng nhạt. Vì vậy bọn họ mới dám đào lên đi bán, cũng không mong nó bán được giá cao, chỉ cần đủ mua chút dầu muối là được.
Mẫu Đơn bị người khác cười chê cũng không tức giận, nàng chỉ bình tĩnh cười nhìn những người đó rồi tiến lên cẩn thận quan sát bụi cây trước mặt. Tới gần, hương thơm đặc trưng của hoa mẫu đơn xông vào mũi nàng.
Mẫu Đơn đốm tím, đúng như tên gọi của nó, đặc điểm nổi bật nhất của nó là có những đốm lớn hoặc nhỏ màu tím sẫm, đỏ nâu hoặc đỏ tím ở gốc tất cả các cánh hoa, gọi là đốm bụng. Đóa hoa đứng thẳng, mùi hương nồng đậm, cành chính to khỏe, đường kính có thể đạt tới hơn bốn tấc, cây cao tới một trượng, lớn nhất trong các loài mẫu đơn, tương truyền là hoa nở bên trong tường, ngoài tường cũng màu đỏ, trồng trong vườn, tự nó có phong thái riêng. Nhưng điều Mẫu Đơn thích nhất ở chủng loại này là khả năng chịu hạn, chịu lạnh, ít sâu bệnh và ra hoa muộn. Là nguồn nguyên liệu cho việc lai tạo và gây giống, rất khó có được.
Những người này không biết Mẫu Đơn là người trong nghề, chỉ nói nàng là nữ tử nhà giàu không biết nhìn hàng, chỉ thích chạy theo trào lưu trồng mẫu đơn thời bấy giờ, Lưu Sướng lại biết Mẫu Đơn yêu hoa và hiểu biết về hoa. Cây hoa mẫu đơn bình thường như thế này có thể hấp dẫn được Mẫu Đơn, tất nhiên phải có lí do gì đó. Lưu Sướng nghĩ vậy thì ngừng bước chân, thu lại suy nghĩ muốn tìm Mẫu Đơn tính sổ mà chỉ im lặng đứng nhìn ở một bên.
Một phần rất quan trọng để định giá của một gốc hoa đó là phải xem nó có thể sống được hay không. Mẫu Đơn cẩn thận kiểm tra toàn bộ hệ rễ của cây, xác nhận sau khi trồng xuống có thể tiếp tục sống sót thì mới nói về giá cả với hai thiếu niên: "Các ngươi muốn giá bao nhiêu?"
Hai thiếu niên liếc nhau, người lớn tuổi hơn mạnh dạn nói: "Yêm (Ta – từ địa phương) nghe nói hoa mẫu đơn rất quý, rất đáng giá."
Một người bán hoa bên cạnh cười nói: "Đúng vậy! Rất quý, một gốc này của các ngươi ít nhất cũng đáng giá năm sáu vạn tiền!" Mọi người che miệng cười nhạo, chỉ có Trâu lão thất cùng râu quai nón giống như đang suy nghĩ gì đó nhìn Mẫu Đơn, không tham gia trận cười nhạo này.
Hai thiếu niên thấy vậy thì cũng biết mọi người xung quanh đang trêu đùa họ, họ vừa xấu hổ vừa tức giận. Người trẻ tuổi hơn do dự một chút rồi đỏ mặt lớn tiếng nói: "Bọn yêm không biết giá, phu nhân nguyện ý trả bao nhiêu thì trả! Dù sao bọn yêm cũng là đào ở trong núi, tuy đi xa nhưng không tốn chi phí gì!"
Người lớn tuổi nghe vậy thì mặt sụ lại kéo tay hắn, nhỏ giọng làu bàu vài câu, ý là trách hắn ngốc, ai lại để tùy ý người bán trả giá chứ? Người trẻ tuổi cũng bất mãn, lớn tiếng nói: "Huynh trưởng cũng thấy rồi, ngoại trừ vị phu nhân này thì đâu có ai muốn mua. Chẳng lẽ lại nâng trở về nhà à? Chỉ cần có đủ tiền mua chút dầu muối là được rồi."
Hai người này đúng là rất thành thật. Mẫu Đơn ngăn lại trận tranh chấp của hai huynh đệ, nói khẽ: "Ta trả cho các ngươi một vạn tiền. Các ngươi thấy giá này có hợp lý không?"
Vốn dĩ bọn họ nghĩ nhiều nhất cũng chỉ bán được mấy trăm hoặc cùng lắm mấy ngàn tiền thôi, ai ngờ Mẫu Đơn lại trả giá cao như vậy. So với thái độ khinh thường của những người khác thì đây là giá quá hợp lý rồi! Nhưng hai huynh đệ này cũng không phải hoàn toàn khờ khạo, sau khi liếc nhau, ca ca ậm ừ nói: "Sao ngài bỏ được số tiền đó?" Không phải còn có điều kiện gì chứ? Người trong kinh thành là xảo quyệt nhất.
Mẫu Đơn cười nói: "Ta có điều kiện, về sau nếu các ngươi lại nhìn thấy chủng loại hoa không giống bình thường thì có thể đào lên bán cho ta, ta tuyệt đối sẽ mua với giá tốt." Trước mắt nàng không có cơ hội vào rừng, nếu có thể hợp tác với hai người này, khi nhàn rỗi bọn họ có thể tìm cho nàng những chủng loại hoang dại bị biến dị này để nàng gây giống thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Vậy thì quá tuyệt vời! Đệ đệ đang muốn lớn tiếng đồng ý thì Mẫu Đơn lại nói khẽ: "Đừng để người khác biết, nếu không về sau bọn họ đều đi đào bán thì các ngươi còn bán cái gì?" Tất nhiên Mẫu Đơn dặn dò thế cũng có tính toán riêng, nếu người khác biết mẫu đơn hoang dại bán được với giá cao thì không chừng đều sẽ đi đào, những chủng loại hoa mẫu đơn đó nếu rơi vào tay người khác sẽ không có tác dụng gì, còn sẽ hủy hoạt quần thể hoang dại.
Đệ đệ nghe vậy thì lập tức che kín miệng, hoảng sợ nhìn mọi người xung quanh, thấy bộ dạng mọi người đều tò mò nhìn về phía này, có người còn lớn tiếng hỏi bọn hắn bán bao nhiêu tiền, không khỏi càng cảm thấy Mẫu Đơn nói có lý. Hắn lập tức tỏ ra bình tĩnh, nhận tiền đặt cọc từ tay Vũ Hà, vui vẻ đi nâng cây hoa cùng ca ca, muốn cùng đi lấy tiền với đám người Mẫu Đơn.
Tuy Tôn thị và Trương thị không biết vì sao Mẫu Đơn không thích những gốc hoa khác mà lại chọn cây hoa dại này, nhưng các nàng không hiểu biết hoa mẫu đơn nhiều bằng Mẫu Đơn nên cũng không nhiều lời, sau khi hỏi Mẫu Đơn thì đám người chuẩn bị về nhà.
Mẫu Đơn mới đi chưa được hai bước, đã bị Lưu Sướng chặn đường: "Rốt cuộc ngươi trả bọn hắn bao nhiêu tiền? Hoa này có gì kì lạ sao?"
Tất nhiên là Mẫu Đơn sẽ không nói cho hắn, nàng chỉ cười nhạt rồi xoay người đi sang hướng khác.
Không biết vì sao, Lưu Sướng cảm thấy Mẫu Đơn đang cười nhạo chính mình, trong lòng tự nhiên bùng lên lửa giận, hắn chặn lại hai huynh đệ kia nói: "Bán đồ vật ai trả giá cao thì mua được. Nàng bán bao nhiêu tiền, ta sẽ trả cao hơn nàng." Không nói đến cây hoa mẫu đơn này nhất định có gì đó khác thường, hơn nữa trong lòng hắn không thoải mái thì hắn cũng sẽ không để Mẫu Đơn được vui vẻ.
Trâu lão thất cùng râu quai nón cũng đi tới hỏi hai huynh đệ: "Bán được bao nhiêu tiền mà các ngươi vui vẻ như vậy." Nói xong thì cũng vây xung quanh cây hoa xem xét, trong đầu mỗi người đều có suy tính. Những người khác thấy thế cũng đều vây xung quanh, mồm năm miệng mười hỏi thăm giá cả.
Nếu nàng không chủ động hỏi cây hoa này, chỉ sợ những người này cũng không thèm liếc nhìn nó một cái. Nhìn thấy nàng mua, lại đều cảm thấy chắc chắn nó có gì đó đặc biệt. Vốn dĩ những người này đã có tâm trục lời nên cũng không có gì kỳ lạ. Đáng ghét nhất vẫn là tên Lưu Sướng, rõ ràng là cố ý quấy rối, muốn đối nghịch nàng, nàng nhìn hai huynh đệ kia rồi chỉ vào Lưu Sướng nói: "Vị lang quân này có rất nhiều tiền...... Nếu hắn trả giá cao hơn ta, các ngươi cũng vất vả mới tìm được cây hoa này, ta cũng không làm khó các ngươi. Các ngươi muốn bán cho ai?"
Lưu Sướng chưa mở miệng, hai huynh đệ đã lắc đầu nói: "Chuyện gì cũng phải có trước có sau, chúng yêm đã thu tiền đặt cọc, sao có thể lại đổi ý chứ? Nếu vị lang quân này muốn thì ngày khác nếu bọn yêm tìm được một gốc lại đào mang đến đây." Những người khác hỏi chuyện thì bọn họ cũng nhất quyết không đáp lời. Bọn họ lại không ngu, tất nhiên so với cái lợi trước mắt thì vẫn thích lâu dài hơn nên nhất định phải giữ bí mật biện pháp phát tài này.
"Nếu như vậy thì hãy cùng chúng ta đi lấy tiền." Mẫu Đơn mỉm cười, câu trả lời như vậy trong dự kiến của nàng, không phải tất cả mọi người đều tham tiền như Trâu lão thất hay không nói đạo lý như râu quai nón và Lưu Sướng, đa số mọi người đều đặt chữ tín lên đầu.
Râu quai nón thấy hai huynh đệ không đáp lại mình thì đoán giá cả chắc chắn không thấp, hắn lại gần làm quen với Mẫu Đơn: "Tiểu nương tử, ta thấy bộ dáng ngài kiểm tra bộ rễ của hoa cũng không giống như không hiểu gì về hoa, ngài mua cây mẫu đơn này về làm gì vậy?"
Bởi vì lúc trước người này tranh mua mẫu đơn với Trương thị nên ấn tượng ban đầu của Mẫu Đơn với người này rất kém, tất nhiên nàng sẽ không nói thật, chỉ cười nhạt nói: "Mỗi người một sở thích. Ta thích hương thơm và độ cao của nó."
Lưu Sướng thấy Mẫu Đơn trả lời râu quai nón thì trong lòng vô cùng khó chịu, hắn đi đến bên cạnh Mẫu Đơn hung dữ nói: "Ngươi còn muốn làm loạn đến khi nào? Cùng ta về nhà! Nếu bây giờ ngươi cùng ta về nhà thì ta sẽ không bao giờ so đo những chuyện trước kia nữa, ta sẽ tha thứ cho ngươi lần này."
Mọi người nghe thấy thì đều cảm thấy kỳ lạ, đã là người một nhà, sao còn muốn tranh giành?
Nàng nhổ vào! Đồ cặn bã! Nếu nàng mà đi theo hắn thì nàng cũng sẽ trở thành cặn bã! Mẫu Đơn giả bộ như không nghe thấy, quay đầu lại nhìn Trương thị nói: "Ngũ tẩu, ta nhớ rõ nhà chúng ta ở gần đây có cửa hàng hương liệu đúng không? Tứ ca đang quản lý à?" Nếu nói tình tình Hà Đại Lang táo bạo thì Hà Tứ Lang lại càng táo bạo hơn, mấy tiểu nhị dưới trướng người nào cũng cao lớn thô kệch, đều không dễ đối phó. Tuy nói người làm ăn thì phải hòa khí sinh tài, nhưng Hà gia kinh doanh châu báu, hương liệu nên yêu cầu thường xuyên phải đi ra biển để nhập hàng, nếu gặp được hải tặc thì có khi phải liều mạng nên lâu dần người Hà gia đều có tính cách không sợ gặp chuyện. Nàng không biết võ công của Lưu Sướng cao bao nhiêu, nhưng nàng biết chỉ cần hắn dám động thủ, Hà Tứ Lang nhất định sẽ không e ngại. Dù sao Hà Đại Lang đã từng đánh Lưu Sướng, thù cũng đã kết, có thêm một lần nữa cũng không sao.
Trương thị nói: "Ta đã sớm sai người đi gọi Tứ Lang rồi, chắc cũng sắp đến đó."
Tôn thị thì cười nói: "Lưu phụng nghị lang, chuyện đã tới nước này rồi, ngài cần gì cứ phải cố chấp dây dưa chứ? Theo ta thấy thì một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa, cầm lên được thì cũng nên bỏ xuống được, đối với hai bên đều có lợi. Chúng ta cũng đã gặp quận chúa, đúng là rất xứng đôi với ngài! Trai tài gái sắc! Môn đăng hộ đối, đúng là trời sinh một cặp! Ngài hãy buông tha cho Đan Nương nhà chúng ta đi!"
Xen vào việc người khác! Lưu Sướng hung ác trừng Tôn thị, hắn sao lại không rõ người Hà gia đang vừa chế nhạo vừa uy hiếp hắn? Nghĩ đến nắm đấm của Hà Đại Lang, hắn lại càng tức giận, không phải hắn không đánh lại được Hà Đại Lang, chẳng qua lúc ấy hắn không muốn đánh trả mà thôi. Hôm nay nếu không cho Hà gia biết sự lợi hại của hắn thì họ Lưu của hắn sẽ viết đảo lại! Hắn lập tức cười lạnh cầm tay Mẫu Đơn: "Ngươi cũng chỉ ỷ vào mấy tên ca ca không nói lý ở nhà và mấy đồng tiền dơ bẩn mà thôi! Ngươi cứ gọi hắn đến đi, gọi đến để bọn hắn biết Lưu Sướng ta cũng không phải chỉ cần gió thổi qua là gẫy eo! Ta cũng không phải kẻ hèn nhát để mặc người khác ngồi lên đầu, muốn làm gì thì làm!"
Mẫu đơn đốm tím